Truyện Rời làng với tổng số 73472 truyện liên quan. Kho truyện Rời làng tổng hợp hay nhất - Page 1 Tâm linh; Khoa học - viễn tưởng; Ngẫu nhiên; Home; Rời làng; biết cậu là người mà hắn yêu nhất hay sao? Cuối cùng, vì cậu mà hắn giết đi người anh em đó, bắt con trai Tags: ẩn bắc bác cổ bác cổ phần 8 bảy ếch cơ dạ táng Ếch hai cổ lặng Linh Nghe Oan phan 8 Pháp phap su pháp sư thời lê quảng quàng a tũn quàng a tũn mới nhất Quế quyền sử TÂM Tâm linh tần tập thiềm thừ tiếng Trang TRUYỆN truyện dạ táng truyện ma truyện ma hay truyện ma Mời các bạn cùng đón nghe 2 tác phẩm truyện đêm khuya của đài tiếng nói Việt Nam VOV. Chúc các bạn có những phút giây thư giãn! Truyện tâm lý xã hội - Bản chất của đĩ. Truyện Audio kinh dị "Lũ ruồi ma" Báo hiếu trả nghĩa cha. Truyện Audio Hài - Những Người Thích Đùa Truyện tâm linh Tổng hợp các bộ truyện tâm linh hay nhất, từ các tác giả trường lê, hà dương, đình soạn, nguyễn ngọc ngạn, thục linh cùng rất nhiều truyện ma có thật Phật giáo Giới thiệu Kinh Phật Hệ thống các vị Phật Giảng Kinh - Pháp Thầy Thích Pháp Hòa HT Thích Trí Thoát Các bộ kinh nhật tụng Truyện Phật Nhạc Phật - Thiền Cư sĩ xuất gia Bố em là câu truyện tâm linh có thật, kể về truyện một gia đình , người cha bị chôn cất vào giờ trùng tang, dẫn đến hệ luỵ cho cả gia đình. Truyện hay nhất từ chương 8 trở đi, các bạn [Cực Hay] Đại Chiến Bố Chồng Nàng Dâu Full - Truyện Tâm Sự Có Thật 2021 - mc thu huệ kể hấp dẫn Quyền Linh cười sặc cơm với CHA CHỒNG NÀNG DÂU bá đạo rủ nhau NHẬU CẠN LY. Em Hà Nội - Nguyễn Tuấn - Karaoke - Karafun; X9A4Ri. update và hết..em kể sơ thôi nhé các thím nói chém kể ra mà nản quá…. Các thím nói nó nguy hiểm sao bố vẫn cho em xuống đó thật ra là không chỉ nguy hiểm khi mình không nhớ những lời ông dặn bản thân mình không phải là linh hồn lên cái dương khí còn vương vất trên người khá nhiều điều đó khiến cho các linh hồn khác chú ý. Cuộc sống sinh hoạt dưới âm không khác gì trên mình là bao nhiêu dương công nghiệp hóa khi đốt cho người thân mình đã mất dưới đó đều nhận được đến được tay của người dân thì gần như là mất gần hết những thứ có giá trị nhất mà mình thường gọi là “ thất lạc “ đấy ạ. Bố đưa em đi thăm ông bà ai cũng hỏi thăm,nhìn ai cũng vui mừng nhưng điều em thấy ông bà cũng không già đi bao nhiêu thấy ai cũng khỏe mạnh em cũng ông bà đủ chuyện. Em bà ơi bà cháu thấy bà già đi đấy… Bà uh. ở đây trẻ con thì phải lớn còn người già thì phải già đi chứ… Em thế sao bà không đầu thai ah. Bà ở đây ai muốn đầu thai phải đi ta gọi là tu tập đấy cháu trả hết tội mình mang sau đó mới đi học đầu thai được chớ. Em sao cháu thấy ở đây có ngựa quần áo ngày xưa không lại có nhà cao tầng, xe ô tô, điện thoai di động..sao các quan không đi ô tô mà lại đi ngựa bà. Bà ngày xưa nước mình làm gì có mấy ngươi có oto, năm 2000 tới nay luật âm thay đổi rôi cũng công nghiệp hóa nhưng những cái lề thói cũ thì chưa thay đổi dương gửi xuống cũng toàn quần áo ngày quan thì toàn áo quan mũ cánh chuồn không đấy thôi. ở dưới đây đi xa đi bằng oto xe khách, nhà cũng có nhà cao tầng lát gạch ăn uống bình thường, cũng nồi cơm điện đó cháu…. Trên dương gửi xuống cái gì thì dưới âm nhận được hết. Em thế bà,cháu gửi tiên vàng xuống thì bà có tiêu được nhiều không. Bà tiền thì vàng trên trần vẫn đốt thì dưới này giá nó thấp lắm cháu người ta dùng tiền thật ở trên đó nhiều hơn..vàng mã giờ thường dùng cho các vong không chốn lương thân là nhiều. Em bà có đi làm không bà. Bà có chứ không đi làm lấy gì mà ăn cháu bà làm cái ghề của bà sống trên dương ông bà giờ tráng bánh đa để bán cho họ đấy. Em thế chẳng công bằng gì bà mấy ông chủ tịch nước chết xong cũng làm chủ tịch à bà. Bà không phải thể khi xuống đây thì tất cả phải học và đi làm ác bị nhốt lại sau đó cho học cái nghề rồi kiếm cái mưu sinh các con trên đấy cúng 1 năm có 1 lần thế có mà chết đói à….. Em thế sao có người không cúng thì nhập vào người khác nói là đói lắm, không có nhà ở hả bà. Bà khi con thờ cúng chúng ta thì coi như chúng ta có chỗ trở về cũng như giống như trên dương các con có chỗ ăn ở đấy. Khi người nhà không cúng khác nào dưới đây chúng ta bơ vơ không nơi lương cửa phủ mở thì biết về đâu con. Em thể cửa phủ mở thì ai muốn về thì về đi đâu thì đi hà bà ngày đi mấy lần thế thì sao mà làm được nhỉ. Bà không phải thể, cửa phủ mở là để các vong khác như mới mất…về với gia đình chư. Còn những người như ông bà thì khi nào con cháu gọi về có rãnh thì mới đi được đang bận làm thì thôi chịu cứng. Em khi con gọi bà về thì bà đi lúc nào cũng được ah. Bà không, m phải gọi đúng tên ông bà quê quán ở đâu về nhà m ở đâu số mấy,đường nào thì bà mới về m thắp hương m gọi bà ơi bà về đi thì quan họ không cho đi đâu…. Em gật gù như hiểu chuyện lắm….. Em thế cháu đốt gì bà nhận được cái đấy ạ. Bà khi đót đừng có mà chọc cái gì vào nhớ đót them cái tên và địa chỉ người nhận nữa chứ đốt không với chọc que vào hư hết có nhận được cái gì cho nó lành lặn đâu. Em thế mà mọi người trên dương nói đót nó phí. Bà cứ đôt không có sớ rồi địa chỉ người nhận dưới này thì chả đem vào kho để hết các quan lại được dùng thôi… Em ra là thế…mà bà sao bà không xui con cháu vào các chỗ nhiều tiền sung sướng. Bà ai cũng thế thì ai mà cơ không được tiết lộ ai mà tiết lộ quan mà biết thì coi như xong đây vào trong lao mà khổ là do nghiệp của con cháu kiếp trước giờ phải chịu có ăn ở phúc đức mới giảm được tội chư. Em thế thì cũng chẳng ăn thua bà nhỉ. Bà thế m muốn ăn hay thua tí tuổi đầu mà làm như cụ còn chưa hỏi tội thằng bố m đấy sao đưa m xuống đây.. Em cháu xin mãi mới được đấy… Bà cái thằng bố m chỉ chiều vớ vẩn vừa thoát tội xong 1 cái là xớn xác được hay ho gì mà đưa m xuống đây..t bực lên lại cho vài cái đòn gánh vào lưng lúc đấy mới tỉnh được. Em bà không muốn gặp cháu ah. Bà muốn thì tao tự về, mắc gì mày xuống đây t mới gặp con mà cứ thích mấy chuyện âm ti với vong nọ kia là thế nào lo mà học hành cho nó tử tế. Em ông thầy T nói cháu theo ông ấy đấy bà… Bà tao cấm nhà mình không thầy bà gì hết nhá..thằng bố m đang còn ăn cơm nhà lên đi vê thế mới cho m xuống được giỏi lừa lắm chút nữa mà về đi….bà quát em chạy mất không đứng đó thì ăn bặt tai của bà như chơi… Em đến bên bô cho con đi ra ngoài tí bố. Bố không được tí nữa đi tầm trưa lính đi tuần nhiều lắm.. Em bà đang mắng bố tội đưa con nói xong lắc đầu lè thấy có biến thì chuồn thẳng nói hai bố con qua nhà ông K tí rồi bố đưa con về. Đường dưới đó thì bây giờ đa số là láng bê tông các thím cũng đẹp và đoàng hoàng bố con đi tranh thủ nhìn hai bên cũng hàng quán không khác trên dương là bao nhiêu nhưng vẫn mang nét của ngày xưa các thím ăn thì bàn dài ngồi với ghế gỗ cũng dài loại ghế 3-4 người ngồi chung với nhau cửa có nhà tầng, nhà ngói, mọc san sát nhau..rộng có hẹp có đủ cộ thì có ,xe máy, xe hơi, xe khách chạy ngoài đường nhưng ít thôi không được nhiều như trên dương,xe đạp và người đi bộ là nhiều…., Nhà không phải mặt tiền không mà cũng ngõ, hẻm loàng ngoằng quan thì mặc quần áo ngày xưa lính tốt thì ăn mặc đúng như là trong cổ bài tam cúc,hoặc như cổ bài chắn các thím nhé. Em với bố qua nhà ông hỏi bố là sao bố biết nhà ông. Bố lúc nãy hỏi ông rồi,ông K đến chơi với ông bà nhiều lần rồi… hai bố con đi bộ 1 đoạn tầm 15p thì đến cái nhà y như cái nhà mà ông P làm cho ông K .cái sân nó rộng ,nhà bằng gói đỏ nhung không biết sao trước nhà chỗ cái mái gói chĩa ra sân thì bị mất mấy viên gói…tường nhà ông thấp có gắn mấy cái san hoa ….đứng ở đường thì nhìn được vào nhà.. bố em đứng trước cửa kêu to anh K ơi anh có nhà không . từ trong nhà ông K bước ra thấy em lấp ló đằng sau thì ông tủm tỉm cười.. bố tôi đưa nó xuống đây qua đây chơi cảm ơn anh đã nhờ người giúp cho gia đình tôi. K uh có gì đâu người 1 nhà rồi mà chú còn khách khí K quay sang nhìn cũng tò mò gớm nhỉ hết sợ rồi ah …em không dám nói gì tủm tỉm cười nhìn mặc bộ quần áo rộng giống như bộ quần áo người tàu màu nâu. Bố anh dạo này thế nào ? K già rồi chú quan trường quá sức rồi giờ về dưỡng già coi như mình yên phận nói xong ông quay sang em .m có duyên với người âm đấy cháu không muốn làm thầy bà thì thôi. theo ông T phụ ông ấy mà mở mang đầu xuống đây thì thấy được cái trước mặt biết chuyện quan trường, thần thánh, như thế nào thì con phải theo thầy mới biết được chút nữa để ông đưa về cho….anh cũng thật là chiều nó quá…. Bố cười không nói gì. K mai ông T cúng cho cố chủ tịch tỉnh theo hầu ông biết được nhiêu chuyện lắm đấy…m con gái mà ngang quá… Em cười chằng biết nói gì thì nhớ nhìn thấy cái mái nhà nhà ông bị sứt… Em sao mái trước nhà ông bị mất gói thế.. K cười thằng Đ nó đốt cho ông mà nó lấy cái que khêu cho nó cháy hết chọc thủng cả mái gói nhà ông..để đấy làm kỷ niệm.. K thôi bố m ở đây ông đưa m về đi theo ông T cho nó kịp..nhất m đấy nhé. Nói xong ông K dẫn em đi khi tỉnh lại thì 9h sáng….. p/s chap kho báu của người tàu yểm bằng gái đồng trinh…bà nội được cô gái này trả công cái vòng ngọc khi mua tep cho cô ăn. Ông Q đang cúng dở thì ông P đi xe máy xuống nhà em gật đầu chào cả nhà rồi gồi vào bàn uống Q thấy thế cũng gật đầu rồi cúng lúc sau ông quay lại nhìn cô L có điều gì muốn nói với gia chủ thì tôi để cho ông nói. Cả nhà em quay lại nhìn cô L với ánh mắt ngạc từ lúc bố em về cô vẫn bái mà không có biểu hiện gì. Ông Q tôi biết ông về từ lúc ông N tên bố em đi tôi để yên xem ông làm không thấy ông làm giờ gia chủ người ta đang gặp cũng là cái duyên của ông với gia đình nhà họ ông có tâm nguyện gì thì ông cứ người ta làm cho. G nhìn cô L gọi ông ơi ông cho cháu hỏi ông tên gì để nhà cháu tiện xưng hô. Ông tôi tên K nếu tính tuổi trên dương tôi cũng tầm 80 rồi tôi mất năm tôi 55 tuổi ở trong nhà anh được 13 cảm ơn anh nhà anh thật có hiếu và thương bố cứ gọi tôi là ông K là ở nhà anh lâu lắm rồi từ cái ngày bố anh lên nghĩa địa mắc cái màn nằm ngủ giữa hai cái anh đã nằm trên tôi có dọa bố anh thì bố anh nói. Đừng có dọa tôi trên đời này có gì mà tôi không gặp với các cụ cũng giống nhau cả nằm trên thì các cụ nằm dươi,nay tôi lên đây xin đất các cụ để ở thì tôi cũng làm cho các cụ cái chỗ ra vào đoàng thế xong bố anh đi ngủ tôi với mấy ông bên cạnh nghe thế xong cũng không chọc bố anh nữa. Nhưng khi bố anh san đất tảo mộ làm nhà các ông kia được bố anh bốc sang tiểu quy tụ lại với nhau nhưng lại sót tôi và hai ông là do tôi nằm sâu quá. Giọng ông nói toát lên vẻ là người đoàng hoàng có từ từ không vội vã không vồ vập……. G trước khi động thổ bố cháu có làm lễ cho các ông mà ông còn sót lại sao ông không báo cho bố cháu biết. K hôm đó tôi không có ở đấy vì có quan ở dưới đó gọi đi lo một số việc việc dưới âm không được tiết lộ nên ông không nói là việc gì.. G ông có đói hay khát nước không cháu lấy gì cho ông ăn rồi ông hãy nói tiếp. K cho tôi cốc rượu và cho tôi ăn gì cũng thế ông đứa mắt nhìn cái chân giò cúng ở bàn uống nước trong nhà cái chân giò luộc để chút nữa ông Q về nhà em tạ lễ .anh em thấy thế liền lấy chặt một dĩa cho ông ăn rốt cho ông 1 cốc uống 1 ngậm to rồi khà một tiếng sảng khoái. K lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng cái cảm giác này. G ông ơi ông kể cho nhà cháu nghe về ông đi muốn ở giờ ông ở đâu trong vườn nhà cháu K chuyện về cuộc đời tôi thì dài lắm khi nào có dip tôi nói mấy mươi năm làm cô hồn giờ thì cũng có người biết tôi tồn thì anh muốn làm gì tôi cũng nằm ở đâu thì 12h trưa mai cậu sẽ thấy. G ông đừng nói cháu người trần không biết ông có trong nhà nay biết có ông rồi thì ông cũng là ông ông có uẩn khúc gì không muốn cho nhà cháu biết nhiều về ông có nguyện vọng gì thì ông cứ muốn cháu táng ông ngoài kia nghĩa địa hay thế nào ạ. K các cụ ở cùng ngày xưa kể còn người mất nay thì không biết ai. G D ơi ra anh nhờ tý. Em vội trong góc nhà chạy G nói em hỏi bố xem nếu nhà mình lập cho ông cái miếu thờ ngoài vườn thì ý bố thế nào. Em khấn xin ý kiến quay lại hỏi ông Q làm sao để biết được bố đồng ý. Ông Q đang nói chuyện với ông P.nghe tiếng em gọi quay lại nói M nói ông thổi tắt ngọn nến bên tay phải m lại khấn bố em nhưng lạ là cây nến không quay lại anh em lắc đầu ra hiệu bố không đồng ý. Anh em tới khấn bố cũng ở trong nhà m lâu mình thì không biết cũng đã yểm ông mười mấy năm ra nghĩa địa thì ông cũng không muốn vì bạn bè ngày xưa người mất kẻ còn không biết về con muốn xem ông như là người nhà được phép của ông bà tổ tiên thì chưa thờ ông cùng đàn lễ con xin phép bố trước làm cho ông cái nhà nhỏ góc vườn cho ông mình sẽ thay người thân ông hương khói cho đồng ý thì bố nói cho anh em con biết. anh khấn bố xong thì hai anh em nhìn cây nến bên cạnh tay phải của lúc thì cây nến tự đã đồng ý. Anh quay lại ông K bố cháu đồng ý rồi ông nhà cháu sẽ làm nhà cho ông ở và nhà cháu sẽ hương khói cho cứ xem đây là nhà của ông luôn ông nhé. K ông khóc và cảm ơn tấm long của xa lạ mà anh đối xử như tình thân của này nhất định tôi sẽ trả sau này chính ông đã giúp nhà em tìm thầy khác ông Q .giải trùng cho bố em . G ông đừng nói thế không cháu lại tổn thọ hỏi giúp cháu ý hai cụ còn lại thế nào để cháu còn biết đường mà liệu. K hai cụ còn lại thì ngày xưa vốn là anh em sống chết có nhau nay tôi xin anh thờ chung chúng tôi 1 nhà. G vâng thế cháu như ý cụ . K ơn này tôi trả không hết nay đã là người 1 nhà thì tôi xin tiết lộ cho anh 1 chuyện dù khi nói cho anh chuyện này thì tôi cũng bị tội ở dưới đấy nhưng đã nhận ơn thì phải ở dưới đấy không là gì hết nhưng anh xem tôi như ông của người nhà anh xem tôi như người trong nhà lên tôi sẽ cố hết sức nhờ người này người kia bảo vệ bố lễ này cúng sẽ không được chấp nhận tôi sớm biết điều cũng làm giảm tội cho bố anh phần thầy cúng có đốt thuyền và hình nhân không cháy anh nhớ ngăn thầy lại đừng có cố không thì nguy hiểm đến cả tính mạng của thầy nhé tôi sẽ cố giúp ông nói thầm vào tai anh em .nói xong ông xuất ra khỏi người cô L. Ông Q ngồi nghỉ nói chuyện với ông P nhìn ra thấy cô L gục xuống liền thủng thẳng đi thấy anh G ông ông ý nói thầm với mày cái gì thế. G chuyện của bố cháu ông ạ ông ấy nói khó khăn lắm. Q tao cũng biết khó khăn lắm đấy nhưng hứa với ông rồi mình sẽ cố được phần nào hay phần đấy chứ giải hoàn toàn thì ông không làm được vì ông không cao tay ấn được như thì ông nói thật chuyện nhà giải quyết thế thì tạm yên giờ tới lượt người nói thế mặc áo thụng vào đeo mũ rồi cúng tiếp. Khi cúng ông đưa thể bài ra rồi bắt quyết để thần trùng lên nhận lễ vật và tha cho người bị hạn nhưng ở dưới đó nhất quyết không nhận khấn đọc tên các vị quan ở dưới đó rồi xin tiền âm dương nhìn xin keo nào cũng không được xe lạnh mà mồ hôi ông ướt hết cả lưng ngon nến lần lượt tắt ngọn thứ nhất ròi thứ 2 … đến ngon thứ 7 trên đàn của các thánh các con vật thi chết ngửa càng thì quằn quại như ai cố tình bắt và bóp chết chúng,éch thì hoảng loạn nhảy loạn xạ trong Q vẫn ngồi đấy mắt nhắm nghiền tay gõ mỏ miệng đọc lệnh rồi bắt tự nhiên cái đàn trên một ánh lửa phụt đàn nến tắt hết có cái bóng điện mà nhà kéo ra sân khi cần bật lên làm lễ cũng nổ cái “ bup.” Trước mặt em tối em nhìn thấy nhiều ánh mắt với những khuôn mặt dữ tợn đứng đó nhìn vào nhà em chằm ông P la lên châm lửa cho các ngọn anh với cô gì hầu lễ chạy vội đi tìm bật lửa khi bật nến lên thì ông Q ngồi đó máu mũi chảy ra nhỏ xuống P thấy thế lao tới đỡ ông Q quên nói anh em tát vào mặt con D nó vừa nhìn thấy gì rồi em lao tới lay và quát em em lúc đó từ quay lại nhìn anh G anh khựng người lại rồi bất chợt tát em 1 cái như trời tỉnh lại chưa gật đầu nhìn anh không nói gì. ông P lúc này nói cháu nhìn thấy những gì. Em cháu không thấy nhiều đâu ông ạ cháu thấy ở đây nhiều người lắm không nhìn thấy rõ từng người mà thấy mắt và khuôn mặt thôi họ nhìn họ hung dữ lắm như đang tức giận ý. P quay lại nói với ông Q thôi ông lên ghế nghỉ đi còn lại để tôi. Ông P nói xong mặc áo choàng đội mũ vào ông vừa lầm rầm khấn gì đó vừa chỉ vào mấy ngọn nến vừa được nhà em thắp ngọn nến đó không biết sao sau nà không tắt được nữa. Sau đó ông một tay gõ mõ tay còn lai cầm một nắm tiền xu ngày xưa ném xòe ra đồng tiền xoay tít không có đồng nào ngửa hay úp nói em H cầm muối gạo rải thật ra càng xa nhà càng tốt anh G thì ông cho cầm 1 bó đuốc đã tẩm Đ đi cùng anh G mang thuyền và hình nhân ra nhà mẹ em đốt vàng P vẫn ngồi đó miệng đọc chú tay xin keo những ngọn nến gió thối rơi xuống đất mà không tắt em ra mang thuyền và hình nhân ra sông xong lấy đuốc gí vào hình nhân và thuyền cho cháy nhưng không hiểu sao chỉ cháy được 1 chút rồi mấy lần như G lây điện thoại gọi cho ông P ông P liền lấy xe máy chạy ra sông thấy anh Đ nhà em đang ở gần bờ sông cách 2 bước chân nữa là xuống kịp lúc ông P chạy ra nhìn thấy hét lên. G giữ thằng Đ lại nhanh lên…..anh G lúc đấy mới ngẩng lên nhìn thấy anh Đ lao theo anh ấy chộp P vội vàng cuộn lá bùa vào hòn đá ném ra giữa ở sông cuộn G đưa được anh Đ lên bờ lúc đó mới quát hỏi. G Đ mày xuống đó làm gì. Đ em có biết đâu tự nhiên em muốn rửa chân rồi em xuống thôi cứ như có ai đẩy đằng sau lưng đấy. Anh G hoang mang lắm ông dường như hết sức chịu đựng rồi bao nhiêu dồn nén chịu đựng nay muốn trào bố không giải được các em thì hết lần này đến lần khác chết ngửa mặt lên trời kêu lên trời……ơi…sao lại thế này chứ muốn bắt thì bắt tôi đây này…..đừng có đụng nào chúng đàn ông từ khi bố mất không hề khóc cố cứng rắn làm chỗ dựa cho các em và mẹ nay đứng đó bất lực hai hàng nước mắt lăn dài trên má… Ông P ông cũng hiểu những gì m phải chịu đựng thôi cố lên cho qua cái hạn này cháu ạ. Giờ ông bảo cháu phải làm sao đây bảo cháu như thế nào mơi được chứ cháu mệt mỏi quá ông P không nói gì đứng đó chỉ có tiếng gió đưa bụi tre và cây dừa xào xạc như đồng cảm được nỗi khổ của anh. Ông P nói xong với anh thì đọc chú và khua tay viết sau hình nhân rồi châm lửa đốt lần này anh G mang thuyền cùng hình nhân xuống P đứng trên bờ sông đọc thuyền cùng hình nhân được đặt xuống nước không trôi đi mà đứng đó dù thuyền xuôi nhân dần tắt lịm nước dưới sông cuộn lên nhấn chìm thuyền cùng hình P đứng trên bờ nhìn thấy lắc đầu bất G đứng dưới sông……. Một lúc mấy ông cháu kéo nhau về. P/s em sẽ viết tiếp vào ngày mai nhé…..sóng gió đổ vào nhà em có nguy cơ phải nhốt bố trên chùa hàm K nhập vào cô L đi tìm thầy giải hạn cho bố em…..ông P giải thích tại sao em nhìn thấy nười các quan không nhận lễ. Nguồn voz Chap 1 Ngôi nhà thờ dòng họ Câu chuyện xảy ra là một khu vùng sâu vùng xa của tỉnh Vĩnh Long, bối cảnh câu chuyện là cách đây 300 năm, một gia đình từ Bình Định dắt díu nhau vào miền Nam tìm kế sinh nhai. Trong những ngày bôn ba vào vùng đất mới, nhân một lần đi qua khu vực Định Tường chính là Mỹ Tho ngày nay, do cơ duyên, họ đã cứu một cặp vợ chồng trên đường. Người vợ lúc ấy đã có mang hơn 5 tháng, người chồng thì trên đường đi lại lâm bệnh, tiền chạy chữa đã hết sạch nên họ đành ăn xin qua ngày. Ông tuy không giàu có gì, nhưng cũng có lòng thương người . Ông bàn với bà mang họ đi cùng, giúp người chồng chữa bệnh rồi thuyết phục họ đi theo ông bà khai khẩn. Đằng nào thì đến nơi đất rộng người đông, ông bà cũng đang thiếu người phụ việc cày cấy. Do cảm kích ơn nghĩa của ông tổ nhà em, hai vợ chồng đã quyết định đi theo ông bà . Người chồng tên Phát, còn người vợ lên Dâu, họ cũng là người phiêu bạt từ miền Quảng Bình vào đây sinh nhai. Khi vào tới đất Vĩnh Long ngày xưa, khu vực Long Hồ còn cây cối um tùm, làng mạc còn khá là hoang sơ. Ông Nhơn quyết định tìm một vùng đất rộng rãi, cách khu bến chợ Long Hồ khoảng 4km dừng lại lập nghiệp. Qua hơn chục năm cải tạo ruộng đất, cuối cùng ông cũng có một cơ nghiệp ổn định. Mọi chuyện tưởng chừng như viên mãn, cho tới ngày ông Nhơn quyết định xây một ngôi nhà lớn để vừa ở, vừa làm nơi thờ tự cho dòng họ. Ông mời một thầy phong thủy ở trong vùng đến để xem đất đai cho ông. Ông thầy phong thủy này xuất thân là người Hoa ở vùng Gia Định, Chợ Lớn, không biết vì lý do gì mới lưu lạc đến vùng này. Gia cảnh ông thầy rất giàu có, cả gia đình chỉ sống nhờ nghề coi phong thủy của ông nhưng lạ thay, tiền của vẫn đổ ào ào vào nhà họ. Trong chuyến đến nhà ông Nhơn làm khách để “tư vấn” cho ông xây nhà, ông thầy phong thủy dẫn theo một cậu con trai khoảng 14 tuổi. Mọi nguồn cơn cũng bắt đầu từ ông này. Đứa con trong bụng bà giúp việc Dâu ngày xưa cũng trở thành một cô gái xinh đẹp ở tuổi 12. Ông bà Nhơn cũng định cưới cô Tiến, con gái ông Phát cho con trai của ông là cậu Quyền. Nhưng ngặt nỗi, cậu Quyền vẫn chưa học xong nên còn phải đợi. Ông thầy phong thủy tên A Sửn Thuận dắt theo cậu con trai tên Chiếu, 14 tuổi, là trợ thủ đắc lực của ông ,dù cậu mới 14 tuổi nhưng tài năng về phong thủy, coi đất, trấn tà, làm bùa đã khá cao. Trong lúc ở lại ông Nhơn, cậu Chiếu đã để ý đến cô Tiến, con gái của ông bà giúp việc và thường buông lời ve vãn, tuy nhiên cô không đồng ý mà quyết lòng chờ cậu chủ học xong quay về. Thời gian ông thầy Sửn ở lại nhà em là khoảng 6 tháng, xem đất, xem ngày động thổ và ở lại tiện thể giám sát công việc xây dựng giúp ông tổ. Trong khoảng thời gian đó, cô Tiến rất nhiều lần nhận được những lời trêu đùa cợt nhả của cậu Chiếu nhưng cô coi như không thấy. Bố con cậu Chiếu được ông cố bố trí ở một gian nhà sàn gần bờ sông cho mát mẻ, cách nhà chính khoảng 50m, ở giữa hai ngôi nhà là con đường làng xanh rợp bóng cây.. Ngôi nhà thờ của dòng họ được dựng lên cạnh bên ngôi nhà ba gian mà ông tổ đang ở. Có lần tới mùa gặt người nhà đi ra đồng gần hết. Đồng ở mãi tận phía sau khu vườn, cách cũng hơn 800m mới tới nơi, mỗi mình cô Tiến ở nhà trông em mình và các cô cậu chủ nhỏ cũng như nấu cơm cho thợ xây và thợ gặt. Sau bữa ăn trưa, cô tranh thủ cho các em đi ngủ rồi đi giặt đồ. Nghe cậu Chiếu dưới bến sông gọi cô mang ấm trà nóng xuống cho cậu, cô đâu dám không nghe lời, vì ông chủ dặn là phải hết lòng phục vụ cho hai bố con ông thầy phong thủy. Khi cô mang trà xuống cho cậu, thấy cậu đang nằm trên giường, có vẻ buồn ngủ. Cậu Chiếu sai cô rót nước bưng vào tận giường cho cậu, cô đành phải làm theo. Khi cô tới gần giường cậu, cô đột nhiên ngửi được một mùi hương rất lạ, rồi cô bất tỉnh khi nào không hay. Đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở nhà chính, tuy quần áo không có gì xộc xệch, nhưng cô cảm thấy rất khác lạ, quần lại có dính ít máu. Bán tính bán nghi, nhưng cô cũng không dám nói với ai nên đành im lặng. Lần khác, sau khi cô bưng cơm xuống cho cậu Chiếu và ông Sủn, đi ngang bụi tre cô thấy cậu Chiếu đứng trong đó vẫy vẫy bảo cô dừng lại, rồi sau đó cô cũng nghe mùi thơm và bất tỉnh. Sau vài lần như vậy, bụng cô nhô dần lên , cô rất đau khổ nhưng không dám nói ra, đành cố gắng quấn chặt bụng lại để che giấu và tìm cách phá thai. Trái lại, câu Chiếu thì bắt đầu có vẻ bất thường, lúc trước hay gọi cô mang đồ xuống cho cậu, nhưng giờ cậu hiếm khi gọi cô, cũng hiếm khi ra ngoài, cậu cứ suốt ngày ở trong nhà, trong khi bố cậu, ông a Sủn thì đang gấp rút đôn đốc thợ hoàn thiện phần nội thất chạm trổ bên trong. Ông Nhơn rất hài lòng khi thấy ngôi nhà tổ đang dần hoàn thành, rất đẹp và rất to. Rồi cái ngày định mệnh cũng tới, cô Tiến biết mình không thể giấu lâu hơn nữa, mang theo tủi nhục và uất hận, cô quyết định lén xin ra chợ tỉnh và mua thuốc về phá thai khi cái thai đã tầm được hơn ba tháng. Cô đau khổ mang con chôn dưới gốc bụi tre gần ngôi nhà sàn dưới bến sông vào một buổi đêm mưa gió. Tuy nhiên, vài hôm sau, khi cô lén lút mang nhang ra thắp cho con mình, cô thấy có một bóng đen đang lúi húi đào xới đất chỗ cô chôn con. Linh cảm điều chẳng lành, cô nép mình vào gốc cây me gần đó để theo dõi. Và trong ánh trăng lờ mờ cô sững người nhận ra cậu Chiếu đang đào đứa bé lên, cho vào một cái chum bọc vải đỏ và đổ vào một thứ gì đó. Cô đợi cậu đi khuất vào nhà mới lần mò đến vách nhà sàn để xem cậu định làm gì nhưng chưa kịp đến nơi, cô đột nhiên lại ngửi được mùi thơm và lại bất tỉnh. Khi cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm giữa nhà ông chủ, bên cạnh là cái xác toàn thân đầy máu, đầu dập nát và trong tay cô là cái rựa hay dùng để bửa củi. Phỏng theo quần áo trên người của cái xác thì đó có vẻ là cậu Chiếu. Ông Nhơn ngồi giữa nhà, trầm ngâm hút thuốc, trong khi ông Phát và vợ thì ôm mặt khóc trong góc nhà. Bà t ở trong buồng với các con. Ông thầy Sủn ngồi giữa nhà, mắt trợn ngược, mặt hầm hầm đòi ông tổ phải giao cô cho ông ta, để ông ta mang lên quan vì tội giết con ông ta. Hai ông bà người làm mặt xanh mét, vái lấy vái để xin tha cho con gái. Ông Nhơn trầm ngâm, nghĩ bụng chuyện này chắc hẳn có vấn đề nên mới mang cô ra tra hỏi. Cô Tiến cương quyết không nhận là mình đã giết người, tuy nhiên cô không giải thích được vì sao khi người ta phát hiện ra thì cô đang nằm trong nhà sàn, tay cầm rựa, còn cậu Chiếu thì nằm chết bên cạnh. Ông chủ không nhẫn tâm giao cô cho quan vì biết mang ra làng xử thì người con gái như cô sao chịu nổi tra khảo. Ông thuyết phục ông thầy Sủn rằng cho ông suy nghĩ ít thời gian. Ông thầy Sủn cương quyết không chịu và bỏ ra về. Trước khi ông ta đi, ông ta gằn giọng bảo rằng “Vợ chồng nhà mày bao che cho kẻ đã giết con tao, tao không để chúng mày yên ổn đâu”. Trong đêm đó ông mang đồ rời khỏi nhà ông Nhơn, để lại cái xác cậu con trai đầy máu và những nỗi lo sợ mơ hồ cho cả gia đình. Tuy nhiên, ngày hôm sau không thấy ông thầy trở Nhơn quyết định mang xác cậu Chiếu ra chôn ở bụi tre dưới bến sông, gần chỗ ngôi nhà sàn, cũng tẩn liệm cho cậu đàng hoàng. Chỉ có sự lạ là khi lau sạch máu trên người cậu, mọi người phát hiện ra đôi mắt của cậu đã bị móc mất, và trên lỗ tai của cậu có một vết sẹo hình trăng khuyết rất lạ. Nhưng mọi người cũng nhanh chóng bỏ qua chi tiết đó và nhanh chóng chôn cậu đi, người đã mất để suốt hai ngày bắt đầu bốc mùi khá mạnh. Khi đào đất để chôn cậu, những người làm trong nhà thấy rất lạ vì sao đất chỗ bụi tre có vẻ như mới vừa đào xong, bên dưới bụi tre còn để lại rất nhiều những mẩu giấy màu vàng vàng đã bị đốt cháy nham nhở còn lại tàn nhiên, vì sợ bị la rầy nên những người thợ vẫn cố gắng làm cho xong. Còn về phần cô Tiến, ông chủ không dám tha cho cô, cũng không dám mang lên huyện, nên đành nhốt cô vào nhà kho chờ xử lý sau. Từ lúc bị nhốt vào kho cô chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng quay mặt vào vách tường thở dài. Từ hôm cậu Chiếu chết đến nay đã hơn một tháng, những sự việc lạ lùng bắt đầu diễn ra ở ngôi nhà của ông bà Nhơn. Đầu tiên là chị vú em trong nhà kể lại, có hôm chị đưa mấy cô cậu chủ nhỏ trong nhà xuống nhà sàn dưới bến sông để ngủ trưa cho mát, lúc đang thiu thiu chợp mắt thì cậu Quang, là con út của ông chủ mới 6 tuổi cứ ngồi quay mặt ra cửa sổ nói chuyện một mình. Chị hỏi thì cậu trả lời là ngoài bụi tre có một bạn nhỏ cỡ tuổi cậu đang rủ cậu ra đó chơi nhưng khi chị nhìn ra thì chẳng có ai. Từ hôm đó chị cũng thấy rờn rợn không dám cho các cậu ra nhà sàn chơi nữa. Sau đó tới lượt bà Dâu, mẹ cô Tiến, mang cơm ra nhà kho cho cô, lúc bà nhìn vào khe cửa thấy cô xõa tóc dài thật dài, ôm một cái gối miệng lát lẩm nhẩm như ru con. Bà sợ điếng hồn, xô cửa chạy vào thì thấy cô đang nằm ngủ. Bà cho là mình thần hồn nát thần tính thôi nên cũng không để ý lắm. Nhưng từ hôm đó, bà lại càng cố tìm cách van xin ông chủ tha cho con gái bà. Bà chủ cũng thấy tội nghiệp cô Tiến, bị nhốt trong nhà kho cả ngày, bà định bụng đợi ông làm xong lễ ăn mừng nhà mới sẽ xin ông thả cô ra. Nhưng bà không ngờ, bà chưa kịp cầu xin giùm cô, thì cô đã ra đi, một cái chết đầy ám ảnh. Trưa hôm đó, ông Nhơn làm lễ cúng kiếng ăn mừng nhà mới, mọi người đang tụ tập uống rượu ở nhà trên, không ai hay rằng ở cái căn nhà kho khuất phía sau nhà, phía gần chuồng heo, cô Tiến đã treo cổ bằng cách xé nhỏ cái mền thường dùng ra làm dây, cột vào xà ngang của nhà kho. Đến khi bà Dâu, mẹ của cô mang thức ăn trưa ra cho con gái thì thấy con mình đang treo lủng lẳng giữa nhà kho. Không ai biết vì sao cô lại treo cổ, nhưng hãi hùng nhất với những người nhìn thấy khung cảnh đó chính là mắt cô trợn ngược, nhưng lưỡi không lè dài ra như những người chết thông thường mà răng cô cắn rất chặt, cắn nát cả môi, tóc cô xõa dài ra,trong miệng cũng ngậm một lọn tóc rất dài. Mới hơn một tháng mà đã có hai cái chết, ông Nhơn rất phiền lòng, ông tự hỏi mình có sai không khi quyết định xây nhà mới? Đứng nhìn cảnh hai vợ chồng ông bà giúp việc vật vã trước cái chết của con gái, ông cũng thấy không nhẫn tâm. Ông cho người lên chợ mua một cái hòm loại tốt cho cô, cũng cho thêm vợ chồng ông Phát ít tiền để lo chôn cất cho cô Tiến. Lúc mọi người đặt cô vào hòm, kì lạ là không ai đóng được cây đinh lên nắp quan tài, tất cả mọi người đều thấy rất lạ. Có lẽ nào cô Tiến chết oan nên không được siêu thoát? Ông Phát và bà Dâu thì sợ hãi ra mặt khi không tài nào đóng đinh vào quan tài con gái. Ông bà Nhơn nghe chuyện bèn đến thắp hương cho cô. Ông thì thầm trước quan tài “ Bác biết con có chuyện ấm ức, nhưng lúc con còn sống không chịu nói ra để bác giúp con. Giờ con đã mất, nếu con có thương cha mẹ con thì con nên đi đầu thai, đừng luyến tiêc nữa con ơi. Cứ vậy hoài cha mẹ con không chịu nổi chết thì oán hận cũng nên bỏ xuống”. Không ngờ sau khi ông thắp nhang xong thì người ta lại đóng đinh được vào nắp quan tài. Đột nhiên, chị vú em của nhà ông quỳ sụp xuống lạy ông và khóc lóc xưng rằng “Con là Tiến đây bác ơi, mẹ con con chết oan lắm bác ơi. Hu hu hu. Bác ơi con lạy bác, bác tìm con của con đi bác….Hu hu hu. Là ông Sủn hại chết mẹ con con, là ông ta, là ông ta” Rồi đột ngột, bà vú em bật ngửa ra, mắt trợn trắng, người co giật rất mạnh, người ta nghe bà gào thét chửi mắng ai đó rất kinh khủng. Tay chân của bà gấp lại theo một góc kì dị, người bà vặn vẹo không ngừng nhưng đầu thì cứ dán chặt xuống đất, không xoay đi đâu được. Ông Nhơn thấy tình hình như vậy bèn bảo bà Nhơn và bà Dâu dẫn hết các con về nhà, khóa chặt cửa buồng lại. Ông và mấy người giúp việc trai tráng cùng với ông Phát tìm cách đè bà vú em xuống đất không cho giãy dụa nữa và sai thằng giúp việc chạy ngay ra đình làng mang thanh đao thờ phụng ở ngoài đình vào nhà cho mượn. Khi ông từ ở ngoài đình làng vào tới nơi, bà vú em đột ngột nằm yên thở dốc và thôi giãy dụa, tuy nhiên miệng bà vẫn gầm gè liên tục. Ông Nhơn và ông từ nhanh chóng cho người làm khiêng bà lên cái giường trước bàn thờ ở nhà chính, đặt cây đao thờ bên cạnh bà và cắt người trông coi bà vú em trong lúc những người khác lo đóng nắp quan tài cô Tiến và mang cô đi hiểu sao ông Phát lại cầu xin ông hãy chôn cô Tiến cũng ngay tại chỗ bụi tre dưới bến sông, cách nơi người ta chôn xác cậu Chiếu vài bước chân. . Về phần bà vú em, chiều hôm đó bả tỉnh lại, bà kể rằng đang đứng xem người ta tẩn liệm cô Tiến thì tự nhiên bà thấy người xây xẩm, rồi lúc lờ mờ ngã xuống, bà thấy ngoài cửa có rất nhiều người kì dị đang đứng. Từ đó trở về sau thì bà không còn nhớ gì nữa hết. Thấy có nhiều sự lạ, ông Nhơn bắt đầu nghi ngờ ông thầy Sủn, ông quyết định trước khi ông tìm hiểu được sự thật chuyện gì đã xảy ra, ông bắt mọi người trong nhà không ai được đồn đãi ra ngoài. Còn về phần bà vú em, ông cho bà một số tiền khá lớn và giới thiệu bà sang nhà người bạn ông ở ngoài chợ tỉnh để giúp việc. Cùng lúc đó, con trai cả của ông báo tin sẽ về thăm nhà cùng với thầy dạy học của cậu. Ông tạm gác chuyện cái chết của cô Tiến sang một bên để chuẩn bị đón thầy của con trai, người sẽ là ân nhân của cả nhà ông về sau. Tác giả a&b Chap 1 Trong vòng 49 ngày tắt hương không về được nhà Em kể chuyện về bố em mất và những gì bản thân em đã trải qua. Tuyên bố với các thím là em không gió 1 tí nào nhé. Em sẽ kể từ khi bố em mất tới giờ luôn nhé. Ngày bố em mất nhà e mời ông thầy giỏi nhất xã Thầy Quý về xem ngày để an táng bố em nhưng ông thầy bận không làm được vì dã nhận lời mời của một đám khác ở trên sao vàng. Vì vậy nhà em mời ông thầy khác Thầy K. Ông thầy này mới vào nghề thôi. Lên xem ngày giờ an táng bố em – không biết xem sao mà sau này mới biết là bị vào ngày trùng và giờ trùng. Nên đã xảy ra 1 loạt chuyện kinh khủng mà em và gia đình em đã trải qua sau này… Mời thầy K về cúng để an táng bố em. Thầy ra xem chỗ để đào mộ thì cũng đào phải chỗ trũng anh em trong gia tộc lại quay đầu vào nhau. Thế mới khổ dần, em sẽ kể cho các thím qua từng cháp. Ngày thứ 2 sau khi hạ huyệt. Tối đó cả nhà em mệt lắm nên đi ngủ sớm. Đến 2h sáng tự nhiên em nghe tiếng gọi từ ngoài ngõ vọng vào. Tiêng bố em gọi các bác ạ. D ơi dậy thắp hương cho bố các con để tắt hương rồi bố không vào được nhà. Em tỉnh dậy đi vào phòng thờ của bố thì đúng là tắt hương thật các thím ạ. Em thắp hương lên đúng lúc đó là thì bố nhập vào em luôn. Các thím biết cái cảm giác là cái xác của mình nhưng mình lại không điều khiển được lúc đó bất lực lắm ạ. Mà là bố em nên em cũng chẳng sợ. Ông nhập vào em cứ đứng ở bàn thờ và khóc. Phải 1 lúc lâu cả nhà em mới nghe được tiếng khóc và chạy vào phòng bố thì thấy em đứng đấy, anh em gọi em mấy lần nhưng em có trả lời mà anh em không nghe thấy. Anh em liền vả cho em 1 cái thật đau em mới bừng tỉnh các thím ạ. Lúc đấy em mới khóc thành tiếng được. Em khóc ầm lên là các anh để tắt hương bố không vào được nhà bố gọi em dậy. Xong bố đứng bên bàn thờ và khóc. Em đứng bên cạnh bố mà anh gọi em em trả lời rồi mà anh không nghe thấy à. Lúc đó Cả nhà em tái mặt hết rồi. Anh em lúc đó ra bàn thờ & khấn bố. Bố hợp vía với em con, dưới đó bố có thế nào thì bố sang tai cho em con để chúng con biết đường lo liệu cho bố cho chu tất. Cũng từ đó trở đi. Là chuỗi ngày em được biết dưới đó thế nào. Em thay cả nhà liên lạc với bố. Chap 2 Cái bình nóng lạnh Bố mất vào 16 tháng giêng âm trời còn lạnh lắm. Hồi còn sống điện đóm trong nhà là 1 tay bố làm hết. Lúc bố mất cái át bình nóng lạnh nó bị hở em bật lên tắm bị nó giật cho. Em kêu lên bố ơi con bị điện giật – cái bình nó bị hở rồi. Kêu theo bản năng ý ạ. Em từ khi biết nói đặc biệt cái gì cũng bố hết chỉ có bố thôi. Nên cả nhà em thường nói em là con riêng của bố. Và bố cũng thương em nhất trong mấy anh chị em luôn. Kêu thế xong em đi lên nhà và không tắm nữa ngại nấu nước các thím ạ. 12h em xuống đi vệ sinh – để e kể sơ quá cái nhà vs cho các thím dễ hình dung là nhà tắm bên trái, nhà vệ sinh bên phải và đánh răng rửa mặt ở giữa. Đi vệ sinh thì vào chỗ đánh răng nhìn sang hai bên là thấy nhà tắm và nhà vs luôn. Em đi vào nhìn sang nhà tắm là đứng hình luôn. Bố em đang đứng đấy hai tay chắp sau đít đang nhìn lên cái át bình nóng lạnh kiểu đang ngâm cứu xem sửa thế nào. Tay em cầm cuộn giấy rơi lúc nào không biết. Chị em thấy em đi lâu thì chạy xuống gọi – thấy em đang đứng hình chị vỗ vai, em mới giật mình tỉnh. Bà chị hỏi mày bị sao thế, em nói là bố về đang trong nhà tắm xem cái át bình nước bị hở vì hồi lúc tối em bị giật. Hicc bà này nhát gan chạy lên nhà kêu ầm lên. Làm từ hôm sau cứ hễ đêm là chẳng ai dám xuống đi vệ sinh. Ai cũng nói đi ngoài vườn cho mát em biết ngay là sợ hehe. Em cứ đi bình thường. Bố em mất mà em không có cảm giác đấy các thím ạ lúc nào cũng nghĩ bố ở bên cạnh nên em thấy bình thường lắm. Vì ông cũng hay về. Chap 3 Anh em nói chuyện với thầy Q xong thì quay lại nói với cả nhà. Anh em Cả nhà làm sao để cho D nó thức nhé thầy nói không cho nó ngủ nữa không thì sẽ có chuyện không hay xãy ra. Cả nhà nghe xong trên khuôn mặt ai cũng xuất hiện sự lo lắng, riêng em thì chẵng nghĩ được gì vì mệt quá lúc đấy khóc còn không ra hơi người cứ mềm oặt đi và rủ xuống. Điều đặc biệt là e thấy buồn ngủ lắm. Cứ muốn nằm xuống thôi anh em pha cà phê đắng ngắt cho em uống, em uống bò húc cũng không ăn thua. Cuối cùng em cũng chẳng cố được nữa ngồi trên cái ghế dài của phòng khác thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ em thấy hai tên lính đó đưa bố em về nhà lần này không phải như những lần trước nữa bố em bị trói 2 tay, chân thì đeo xích hai tên lính đưa bố em vào nhà đứng trước sân. Ở quê thì nhà nào cũng có cái sân to. Một tên đi vào trong nhà gọi hết người nhà em ra đứng xếp hàng thành hàng ngang đối điện với bố em. Cả nhà em lúc đó gồm 6 người. Em thấy bố thế thì cứ khóc gọi bố nhưng bố em đầu cúi xuống không ngửng mặt lên nhìn ai hết. Tên lính chỉ từng người một trong gia đình nhà em rồi hỏi bố em. Chỉ ai bố cũng lắc đầu. Mỗi cái lắc đầu là ăn 1 gậy của tên lính còn lại đứng bên cạnh bố em. Bố bị đánh vào lưng, bụng, tay chân đau quá không đứng được nữa mà ngã quỵ xuống luôn. Em đứng đó nhìn thấy cảnh bố bị tên lính đánh đập thì gào khóc cứ kêu ầm lên… Bố ơi.. con đây con D đây… mà bố không nhận ra con à. Bố ơi bố gật đầu đi… em khóc… tay chân khua loạn xạ cứ muốn lao tới đỡ bố dậy. Lúc bố bị đánh em như kim đâm vào tim ấy. Đau lắm không thở được và bất lực nữa. Em khua tay chân gào khóc mọi người dưới nhà chạy lên đánh thức em dậy. Anh em vả cho mấy cái em tỉnh hẵn. Em ôm anh G và em khóc. Anh ơi, họ lại đánh bố đấy, đánh đau lắm bố ngã luôn rồi không đứng lên được nữa… họ gọi cả nhà mình ra cho bố nhận mặt mà bố không chịu nhận ai hết. Anh ơi, cứu bố đi. Bố bị đánh đau lắm rồi anh ơi… Họ trói tay bố cột chân bằng xích đấy.. lúc đó cả nhà em khóc ầm lên… hàng xóm nghe thấy tiếng khóc thì chạy qua xem nhà em có chuyện gì. Anh em chỉ nói em nằm mơ rồi làm cho cả nhà hoảng lên thôi. Anh em lúc này cũng cuống lắm rồi. Ông này cũng bản lĩnh lắm các thím ạ nhưng chuyện cứ xãy ra liên tiếp làm ổng cũng rối lắm không biết xử lý thế nào. Anh em lúc đó liền điện thoại thông báo tình hình cho thầy Q. Anh G Ông ơi – em cháu nó lại thấy lính đưa bố cháu về đấy nhưng lần này nghiêm trọng hơn là bố cháu bị đánh đau lắm còn bị trói và bị xích nữa ông ạ, lính nó gọi cả nhà chú cho bố cháu nhận mặt rồi. Thầy Q ĐM tức quá chửi tục tao đã nói là không cho nó ngủ mà giờ lính làm thế là nó đang ép bố mày bắt buộc phải nhận người thân đấy. Ổng mà không chịu nổi ổng mà gật đầu thì người đầu tiên ra đi là con em mầy đấy. Tao đã nói rồi mà không nghe lính nó biết chắc là con em mày rồi nhưng phải đợi bố mày đồng ý thì nó mới bắt được. Không bắt được thì về nó phải chịu tội thay. Mày nghe tao nói đây… Anh G Vâng ông nói đi cháu đang nghe đây ạ… Thầy Q Nghe cho rõ nhé, nếu qua được đêm nay thì coi như em mày số nó còn sống không thì tao cũng đành chịu vậy… Thứ nhất cố làm cho em mày thức ít nhất là qua giờ hiểm từ 12h đêm đến 3h sáng, qua giờ từ đấy coi như khỏi lo 1 phần rồi. Thứ hai Lên nhà ông nói bà lấy cho cái bùa để dưới bát hương bàn thờ chính điện đấy đem về dán ở cửa chính. Nhớ dặn mọi người ở trong nhà không được đi ra ngoài từ sau 9h tối. Thứ ba Dặn em mày có nhìn thấy gì hay nghe ai gọi tuyệt đối không được ra mở cửa. Nếu làm sai thì ông cũng chịu, đấy cũng là cái số của nó không làm khác được. Mày đưa điện thoại của mày cho ông nói chuyện với nó… anh em liền đưa điện thoại cho em nói chuyện. Em Ông ơi, cháu đây. Thầy Q D à ông đây nghe ông nói mày có muốn bố mày bị đánh không? Em Mếu máo lại khóc. Cháu không muốn đâu ông ơi, họ đánh bố cháu đau lắm không đứng lên được nữa rồi… Thầy Q Ông biết rồi giờ mày nghe ông dặn nhé. Mày không được ngủ vì nếu mày ngủ bố mày bị đánh cho tới chết thêm lần nữa nhé dọa em. Giờ mày không muốn bố mày thế thì mày thức đợi ông về. Đêm mà nghe thấy gì hay nhìn thấy cái gì cũng không được bước ra khỏi nhà nhé. Không được mở cưa ra nhìn nhé. Mày nhớ chưa? Em mếu máo cháu làm thế bố cháu có bị đánh không ông? Thầy Q Không mày cứ làm như bảo là bố mày không sao đợi mai ông về ông gọi bố mày lên cho mày nói chuyện luôn. Mày mà ngủ thì bố mày chết nhé. Nhớ đấy. Bây giờ đưa điện thoại cho anh mày nói chuyện. Em đưa điện thoại cho anh em. Thầy Q G hả nói mẹ mày mua cho ông một ít cua đồng, mấy con lươn, mấy con ếch và 5 cái hình nhân thế mạng. 1 cái thuyền, kẹo bánh bóng nổ, cháo, trứng thịt sống, hoa quả để đấy mai ông về ông làm. Còn giờ tới mai nhà mày cứ làm như ông nói nhá. Anh hai em Vâng mai ông cố về sớm nhé. Thầy Q Được rồi. Từ 10 giờ tối tới sang mày không gọi được cho ông đâu vì ông phải làm lễ có gì cứ bình tĩnh mà giải quyết. Em mày có hiện tượng lạ mà người nhà không giữ được thì trói nó lại. Đi kiếm ít cành dâu.. nước tiểu trẻ con để sẵn nhé. Đây là số điện thoại của một thần bạn ông… ông cho nếu có gì không giải quyết được thì gọi cho ông ấy. Ông ấy sẽ chỉ cho. Tí ông gọi cho ông ấy nói trước cho nhé. Bây giờ thì đi làm theo lời ông dặn lên nhà ông mà lấy bùa đi. Anh em Vâng rồi cúp máy. Cuộc điện thoại nói với ông anh em để bật loa cho cả nhà nghe em cũng nghe thấy nhưng lúc đó sao em chẵng sợ chết chỉ thấy thương bố thôi. Anh em lên nhà ông thầy Q lấy bùa mẹ đưa cho anh hai 2 triệu nói con lên đặt lễ cho mẹ nhà mình còn nhiều việc phải nhờ ông. Ông lễ xong thì tạ lễ sau. Chắc các thím thắc mắc sao ông Q nhiệt tình đến thế. Ông Q là bạn của bố em. Ông hơn bố em tầm 10 tuổi thôi các thím ạ. Nhà em có việc gì cần lễ bái đều mời ông hết. Những lần thế mẹ em đều tạ lễ rất to. Bố em thì vẫn vô thần. Mỗi lần ông cúng bái gì bố em đều đi qua xem và thường hay trêu ông. “Ông Q à… có thật không đấy. Ông cho tôi hỏi tí, ông gọi bao nhiêu thần thánh mà ông lễ có tí rượu thế thì các thánh dưới đó tranh nhau à. Sau này tôi chết ông cúng cho tôi mà cúng láo thì liệu hồn nhé…” Ông Q chỉ cười thôi vì biết bố em đùa mà. Bố cũng tôn trọng ông lắm vì ông cúng nhưng không đưa ra tiền công bao nhiêu ai đưa bao nhiêu ông cũng cầm hết. Ít thì cầm ít nhiều thì đưa lại cho gia chủ 1 ít. Có điều là ông không bao giờ ăn cơm hay uống rượu ở nhà mà ông cúng. Em sẽ có một chap riêng kể về cái nghề của ông.. cái duyên ông đến với nghề thầy cúng này… và cái nghiệp nó đến với ông như thế nào… đến khi nó đến thì có chối cũng không chối bỏ được… Em nghe thầy Q nói xong không khóc cũng không ngủ nữa. Ngủ rồi sợ bố bị đánh đau nên dù có buồn ngủ thì cũng cố mà chịu. Anh em đi lên nhà thầy Q lấy cái bùa để tối về dán vào cửa nhà và gọi cho thầy P bạn của ông Q để đêm mà có vấn đề gì thì còn biết mà xử lý. Chap 6 – Trùng Tang Những ngày sau đó bố em vẫn về nhưng không thường xuyên như những ngày đầu, nghe ông thầy nói ở dưới đó họ bắt đầu phán xét tội kiểu như trên trần làm gì sai trái hay việc gì làm được tích công đức cho con cháu đại loại là thế. Dưới đấy họ tôn trọng nhất là những người có công với đất nước như bộ đội, quân đội quan chức… không biết mấy ông tham ô thì thế nào. Thứ 2 Giáo dục vì có công đào tạo và hoàn thiện con người. Bố em ngày trước đi bộ đội được anh hùng nọ anh hùng kia nên dưới đó có đánh đập gì họ cũng tha hoặc là đánh nhẹ thôi cái này ông thầy nói nhé chứ em không thấy đươc cái này . Hôm em thấy bố em về mặt mũi có về buồn lắm nhưng em không hỏi được chỉ ngồi nhìn thôi rồi thấy bố nói là đốt cho bố ít tiền vàng vì bố phải đi lại nhiều mẹ đốt không đủ. Hôm sau ông anh trai em đốt cho bố 1 đinh tiền và 1 đinh vàng. Nó là 1 tệp dày gần cả gang tay đấy ạ. Đôt xong hôm sau em không thấy bố về nữa. Mọi việc cứ thế trôi đi cho tới một ngày… Hôm đó trời tháng riêng mà em thấy oi lắm người cứ bứt rứt khó chịu lắm các thím ạ. Em cứ đứng lên ngồi xuống không yên nhưng em không nói với ai hết. Con chó nhà em nuôi thì bình thường người lạ vào cũng mừng nay cứ chui vào gầm giường rồi rên ư ử . Nằm gần đến 1 giờ sáng thì em cũng ngủ được, mới vừa chợp mắt em thấy bố em đi cùng với hai thằng lính hai thằng lính trong bài tam cúc ý ạ mà mình vẫn hay gọi là tốt đỏ, tốt trắng thím nào chơi bài này rồi thì biết a. sau này em mới biết khi mất người ta bỏ bộ bài chắn hoặc tam cúc vào trong hòm . Bố e đi giữ hai thằng lính đi hai bên. Vào nhà em. Bình thường nhìn thấy em là bố em gật đầu hoăc cười nhưng hôm nay không biết sao đi cùng hai thằng lính bố nhìn em như người xa lạ vậy. Em cứ đứng đó không nói câu gì nhìn bố và hai thằng lính đi vào nhà đi hết các phòng trong nhà rồi chạy ra đằng sau vườn đi nhìn thấy ai bố cũng xem như không quen biết. Hai thằng lính thì cứ chỉ vào người này người kia nhà em nhưng bố em không nói gì chỉ lắc đầu ra điều không phải không quen. Một lúc lâu sau thì hai thằng lính đưa bố em đi. Em giật mình tỉnh dậy thì 5 giờ sáng. Em nằm đó cho đến sáng. Sáng dậy em khóc nói với mẹ em. Mẹ em không nói gì chỉ vào thắp hương cho bố. Rồi ngồi nhìn di ảnh của bố thôi nhưng em thấy xuất hiện trên khuôn mặt mẹ là sự lo lắng. . . Nằm mơ như thế em cứ nghĩ là bình thường vì đối với em. Vi cũng không ai biết được ngày táng bố em là ngày trung tang. Vì ông thầy Q lúc này chưa nói. Tối đó em ngủ không thấy bố về em cũng không quan tâm lắm cho đến 12h trưa ngày hôm sau. Trưa đó em ngủ trưa tầm 11h. Ở nhà em thì chẳng có việc gì làm chỉ ăn xong rồi ngủ nhà có tang nên mấy mẹ con cũng ở nhà với nhau vì sợ đi sang hàng xóm người ta kiêng mang cái đen đủi tới cho nhà họ dù sao cũng mới đầu năm mới. Nằm nghe nhạc chán em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lúc đó em thấy bố em nhìn tiều tụy lắm. Mặt thì đầy lo lắng lao phăm phăm vào nhà cùng với hai tên lính áp tải hai bên em gặp lần trước. Vào nhà bố ngồi vào mâm cơm cắm cúi ăn một mạch không ngửng mặt lên lần nào. Lúc đó nhà em có bác D và chú S tới nhà chơi bác D và chú S là bạn thân của bố em mấy chục năm rồi . Thấy bố em về ăn cơm hai bác hỏi to. Bác D N à mày mới về ah. Bố em cũng không nói gì cắm cúi ăn xong đứng lên cùng mấy tên lính đi ra. Em thấy thế chạy ra kêu to bố ơi rồi khóc um lên bố em cứ coi như em không quen biết em càng khóc mạnh rồi lao đến ôm bố nói là bố ơi bố cho con đi cùng bố. Mặt bố em lạnh băng tới lúc hai tên lính kia xuống thuyền để kéo thuyền vào bờ để đưa bố em lên thuyền lúc đó bố em mới quay lại và đưa cho em 1 tờ giấy trong đó có ghi 5 cái tên gồm anh trai em là G. Anh trai thứ 2 của em là Đ. Tên em là D. Hai tên còn lại em không đọc được. Bố đưa cho em nhìn thấy rồi lấy tay vò nát bỏ vào miệng luôn. Sau đó quay đi không nói với em câu nào thêm nữa. Em đứng đó nhìn hai tên lính đưa bố em lên thuyền rồi trói tay bố em lại chèo ra sông. Chỉ biết khóc chạy dọc sông kêu bố ơi… Bố… Ơi… Cho con theo với con nấu cơm cho bố ăn… Cứ như thế cho đến khi không còn nhìn thấy bố em nữa thì em tỉnh dậy. Người em mệt lả mồ hôi đổ ra ướt đầm cái áo. Lúc em mở mắt cả nhà em đang ngồi bên, mẹ em thì khóc rồi anh em ngồi cạnh mặt mũi lo lắng khổ sở lắm. Em ngồi khóc chỉ nói được mấy câu. Anh ơi sao bố lại bị họ bắt, sao bố lại bị họ trới lại đưa đi. Em gọi bố không trả lời… Bố không nhận em anh ạ. Cả nhà em lúc đó khóc hết luôn không ai bình tĩnh được. Anh đầu em là a G thấy em nói thế thì ông cuống lắm rồi nhưng vẫn tỏ ra là bình tĩnh nếu mà không như thế thì nhà em suy sụp mất. A G nói cả nhà bình tĩnh đừng có khóc om lên hàng xóm họ lại dị nghị – để cho cáiD bình tĩnh lại nó kể lại xem mọi chuyện thế nào đã. Lúc đó em cũng đã bình tĩnh lại e kể lại những chuyện vừa xảy ra mà em chứng kiến đó thì anh em nói thôi thế là nhà mình có chuyện rồi mẹ ạ chắc ngày an táng bố có vấn đề gì rồi để con gọi điện cho thầy Q con hỏi xem thế nào. Anh em liền lấy di động gọi cho thầy Q G thầy ơi con đây con là con bố N thầy xem lại ngày an táng bố con giúp con với. Em con nó thấy quan đưa bố về tìm người nhà để bắt theo thầy ạ. Q ngày táng thì xem rồi đưa ngày trùng tang hạ huyệt cũng trùng luôn ông N giờ mới về mà không bắt người thân nào là ông này giỏi lý luận lắm đây. Hôm nay ông bận nhé có gì mai ông xuống nhà rồi nói chuyện. Anh em cúp máy nói với cả nhà ngày mai ông xuống. Em mệt quá nằm ngủ thiếp đi một lúc lại thấy bố em với 2 tên lính kia về nhà lần này thì không thấy họ đưa bố em đi như trước nữa mà bố em bị trói luôn rồi. Về tới nhà thấy em tên lính chỉ vào mặt em ra điều hỏi bố xem em có phải người thân không. Bố lắc đầu. Bị họ đẩy 1 cái suýt ngã nhìn thấy cảnh đấy là lòng em đau thắt lại chỉ muốn chạy tới nhận bố cho mấy tên lính kia khỏi làm gì bố nữa. Nhưng em thấy bố nhìn em rồi hai hàm răng nghiến vào nhau. Khuôn mặt trở lên giận giữ. mỗi lần em làm gì sai là bố như thế nên em không dám tiến đến nhận bố. Họ đưa bố đi khắp nhà nhưng chỉ ai bố toàn lắc đầu hết nên họ lại đưa bố đi. Lúc đó em tỉnh lại em lại khóc. Em mệt không đứng dậy nổi nữa. Ngồi một chỗ kêu anh ơi họ đánh bố rồi đấy. Lúc nãy họ còn đẩy bố ngã đấy. Bố mệt lắm rồi đấy anh ạ. Anh làm gì đi. Anh G em đừng khóc kể anh nghe. Rồi anh gọi điện cho ông thầy Q. Q cố gắng đừng cho nó ngủ nữa bắt nó thức nhé nói em . Bố mày hợp với nó nhất lần nào về cũng về với nó hết. Tao đã nói nó rồi là nói bố mày về ít thôi nhưng nó không nói. Ống thương nó ông về suốt bọn lính nó quen mặt rồi. Giờ nó đang bắt bố mày nhận nó làm người thân bố mày mà gật đầu một cái là nó bắt em mày luôn đấy. Vì bố m cố tình không nhận nên bị đánh thôi. Làm sao đừng cho nó ngủ chiều mai ông về ông làm cho cái bùa là tạm ổn lúc đó rồi tính tiếp. AG ông cố gắng về sớm giúp cháu hay ông không đi được xe con đưa xe lên đưa ông về trong đêm cũng được chứ nó mệt lắm người nó cứ lả ra ông ạ dìu nó đứng lên nó cứ quỵ xuống. Cháu sợ đêm nay không làm nó thức được. Q nó bé thế mà bị một ngày mấy lần quan nó hành thế sao không mệt, người lớn 1 lần thôi đã ốm cả tháng chứ là nó – cố gắng đi. Thầy làm cái đàn này trục vong cho gia chủ không bỏ được tầm 4h sáng mới xong. Xong ông về luôn. lúc đó ông đang ở trong nghệ an. AG. Vâng để cháu cố cho em con nó thức. Ông thu xếp giúp cháu. Chap 4 – người mất về người nhà thấy nhiều là không tốt Ông thầy Quý là ông thầy cúng giỏi hôm nhà em mời về làm lễ cho bố em nhưng ông bận đám khác nên không làm cho nhà em được. Hôm ấy ông qua nhà em chơi hỏi nhà em tình hình thế nào. Em ở dưới bếp mò lên thầy nhìn cái mặt em phán 1 câu xanh rờn. Thầy Qúy TQ mày thấy được những gì dưới đấy rồi. Bố mày hay về với mày lắm phải không. Cả nhà em á khẩu luôn. Em cũng nói thật với thầy những gì em thấy khi ngủ. TQ bố mày về nhiều thế mỗi lần về thì đều có lính đi theo đứng ở ngoài cổng nhà đấy. Sợ sau này có vấn đề gì thì cả nhà lại liên lụy. Nói ông về ít thôi. Ăn cơm xong thì đi đừng có nói chuyện nhiều cũng đừng có gặp nhiều người không lính nó quen hết mặt người thân nhà mình sau này có việc gì chối cũng không được đâu. Em nghe thế nhưng không hiểu mức độ nguy hiểm. Vì khi ông ý xem ngày an táng bố em là ống biết là bị ngày trùng rồi. Nhưng sợ đồng nghiệp nói xấu nhau nên ông ý không nói. Hicc. Em thì nghe thế nhưng muốn bố về nên chả nói gì. Mà vía em thì cực ngu gặp bố chỉ nghe ông nói thôi còn không mở mồm ra được lên đành chịu. Chap 5 – cái vườn cây cảnh Khi còn sống bố em chơi cây cảnh nên nhà sân vườn toàn cây thôi mỗi lần nhìn thấy cây cối lại nhớ bố rồi lại khóc 1 mình. Nhưng nhà em cấm em khóc vì hợp vía khóc và nhớ nhiếu bố em nghe gọi thì lại về không lo việc ở dưới đó được. Đêm đó em không ngủ được mò ra sân ngồi thì thấy tiếng lách cách ở sau vườn thấy bóng ai quen quen, trời tháng riêng trăng muộn nên thấy cảnh vật lờ mờ. Ở quê có mỗi một cái bóng điện đường mà cả cây số mới có 1 cái bóng như thế chẳng chíu nỗi vào sân nhà chứ đừng nói tới vườn. Em thấy thế không nói gì và chỉ ngồi đó nhìn cho tới khi ngủ thiếp đi em thấy bố về – bố bảo mai ra nhờ chú Lam là chú đệ tử của bố chú theo bố học chơi cây giờ có thể tự uốn cây chơi được lúc nào cũng gọi bố là sư phụ tỉa gon cái cây cho vào chậu cất đằng sau nhà. Đem để trước nhà bọn biết chơi nó lấy mất. Sáng em dậy thấy mẹ nói làm gì mà ngồi dựa tường ngoài sân ngủ để anh phải bế vào. Em nói bố về nói thế đấy. Chút em sang nhờ chú. Em sang chưa nói với chú thì chú nói về đi chú sang ngay đêm qua bố mày gọi chú ra ngõ nói chuyện rồi…

truyện tâm linh bố em