Voi cuoc tan cong mua Xuan 1972, Tuong Giap da tung vao Mien Nam, gan nhu toan bo luc quan Bac Viet: 14 su doan chinh quy va 26 trung doan biet lap, nhung lai mot lan nua, nhan lay that bai nang ne, khong chiem giu duoc mot tinh ly nao cua VNCH, bi "nghien nat" tren chien truong voi tren 120,000 thuong vong, phan lon vu khi va trang bi nang bi Mot sd cdng ty Idn nhu Cdng ty Lip may (LILAMA), Sdng Da,., cd thi manh vl tai chinh cd thi tham gia vao thi trudng xay lip dien. Mot sd Doanh nghiep nho cd thi lian doanh lai dk trd thanh ddi thii canh tranh true tiap. Thuc te cho thay trong 2 nam qua sd Doanh nghiep tham gia vao nganh xay lap dien cao tha tang gan gap ddi vc sd lugng. Tuyển tập bài giảng Powerpoint Mầm non - tạo hình. Mn Lop 3 tuoi\Tao hinh\Tiet 01. Ve o to theo mau\Tiet 01. Ve o to theo mau.ppt Tải xuống. Mn Lop 3 tuoi\Tao hinh\Tiet 02. To mau ngoi nha\Tiet 02. To mau ngoi nha.ppt Tải xuống. Mn Lop 3 tuoi\Tao hinh\Tiet 03. Ve mat troi\Tiet 03. Một nhà dân trên địa bàn Q.Bình Tân (TP.HCM) bị người lạ liên tục đến tạt chất bẩn. Công an đã trích xuất dữ liệu camera an ninh để phục vụ công tác điều tra. Ngày 17.10, Công an P.Bình Trị Đông (Q.Bình Tân, TP.HCM) cho biết vừa tiếp nhận tin trình báo về vụ việc một Với sự xinh đẹp và sắc sảo hơn người, cô ta đã khéo léo sử dụng chúng như bàn đạp để tiến thẳng vào thế giới của những người giàu có. Nhưng rồi khi bị tiền bạc làm mờ mắt, cô ta đã dấn thân vào con đường một đi không trở lại. Màu vào hai con mắt em là một trong những màu nắng nóng nhẹ nhàng Vết tình này lnạp năng lượng tăn uống chạy nghịch trên song má phấn. Cười duyên em chải vội nhỏ gọn đầu tóc bước đi nhanh nhanh hao Đến địa điểm hẹn và một vài ba anh bạn thân. ĐK 1: Gió miên man đột vm1rD. Thể loại Hiện đại, Quân lữ cán bộ cao cấp hắc đạo, Ngược luyến sủng nịchLâm Tuyết thề Nếu không rơi vào đường cùng, cô tuyệt đối không chịu ủy khuất mà gả cho hắn – một người đàn ông tự đại cuồng ngạo cộng thêm thói nhà binh càn quấy ngấm vào tận óc.“Cô, tới từ đâu thì mau trở lại chỗ đó, nhà tôi không chào đón cô!” Đây là lời đầu tiên khi bọn họ gặp mặt.“Tôi, đã tới đây thì sẽ không tính chuyện rời đi! Nhưng anh yên tâm, người tôi muốn gả là anh trai anh, không phải anh.”***Bị dồn vào bước đường cùng phải lựa chọn hợp đồng hôn nhân, chuyện này biến cô thành một Thượng tá phu nhân nổi tiếng! Thất thân thì cũng không có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là làm mà không yêu nhưng không cẩn thận lại đánh mất trái tim, vậy phải làm sao bây giờ?“Anh muốn làm gì? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng!” Thấy con dã thú nào đó mang theo hơi thở nguy hiểm tới gần mình, cô kinh hoàng nhắc nhở. Hắn không chút do dự đẩy cô ngã xuống giường lớn mềm mại, lưu manh cười tà “Trên hợp đồng cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.”Hắn - là Đoàn trưởng lục quân dã chiến Phi Ưng đoàn tại kinh đô quân môn quyền quý, hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhận quân hàm Thượng tá! Vị Thượng tá chiến tích huy hoàng trong truyền thuyết này cho rằng chiến quả lớn nhất dời mình là chinh phục được cô, hơn nữa còn đóng gói khiêng về làm vợ!Cô – nghe đồn đã bị vứt bỏ đến hơn hai lần! Danh dự, trong sạch đều bị hủy hết, gia tộc xuống dốc, vị hôn phu trước từng bước ép sát. Mỗi khi cô gặp rủi ro, hắn đều đúng lúc xuất hiện, hắn có mặt ở khắp nơi, giống như thần hộ mệnh của cô. Là trùng hợp? Là cố ý? Hay vẫn là trời cao định duyên phận?“A!” Cô hét rầm trời, không thể nhịn được nữa kêu to “Lương Tuấn Đào, anh cầm tinh con chó sao? Cứ thích cắn người như vậy!”Nam nhân độc ác không có việc gì làm liền lấy việc cắn cô làm trò tiêu khiển thú vị. “Sai rồi, anh cầm tinh con hổ, chỉ thích ăn em.”Nói xong, hắn hóa thân thành mãnh hổ tà ác đánh về phía cừu nhỏ xinh đẹp hô ai tai! Cô lại bị hắn lột sạch da, nuốt sạch xương, cả cặn bã cũng không chừa lại! Cô cầm tinh con dê, hắn cầm tinh con hổ, thầy bói nói bọn họ nếu ở cùng chỗ sẽ tương khắc. Kỳ thật, không cần thầy bói nói cô cũng biết, cùng hắn ở chung không phải giống câu “Dương nhập hổ khẩu” dê vào miệng hổ trong truyền thuyết sao? Phúc hắc gặp lãnh tình, trầm mặc đối kháng buồn tao, tình mới pk tình cũ, một loạt kịch liệt đụng độ nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, diễn ra truyền kì quân lữ đầy phấn khích!***Thượng tá yêu vợ vô đối nói với vợ mình “Bà xã, có anh làm chỗ dựa em không cần sợ ai cả, sấm đánh hay đại họa cũng có anh thay em xử lý! Kẻ nào hỗn đản dám làm trái ý em, anh sẽ phế hắn! Ai không sợ chết dám khi dễ tổn thương em anh sẽ cho hắn xuống địa ngục!”***Lời của người phàm Lương Tuấn Đào cảnh giới cao nhất của yêu hẳn là một loại thói quen, quen cô tùy hứng làm nũng, quen cô cố tình gây sự, quen yêu cô yêu cả đường đi lối về!Mạc Sở Hàn quý trọng lúc nào cũng chỉ hiểu được ở tiếc nuối sau này, tiếc nuối thế nào cũng không hiểu được sự quý trọng trước Thư Hoa trên thế giới, khoảng cách xa nhất không phải là yêu, không phải là hận, mà là người mình quen dần dần trở nên xa lạ. Khế ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một Convert, Khế ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một, Tặng Quà Nhân Dịp Cuối Năm, Khe Uoc Hon Nhan Cuoi Mot Tang Mot Wikidich, Khế ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một Tangthuvien, Khế ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một - Du Vịnh Đích Ngư, Convert Doc To Pdf, Khế ước Hào Môn Convert, Convert, Hái Sao 3 Convert, Con Rể Quyền Quý Convert, Mở Mắt Thấy Thần Tài Convert, Convert Png Sang Pdf, Khế ước Đàn Ukulele Convert, Khế ước Đàn Ukulele Bản Convert, Convert Jpg Sang Pdf, Convert Youtube To Mp4, Vlc Convert Video, Convert Pdf Sang Excel, Convert Pdf To Word Foxit, Convert Plastic Material Into Gas, Convert Office 2019 To 365, Báo Cáo Thành Tích Đề Nghị Tặng Thưởng truy Tặng… ... Tên Đơn Vị Hoặc Cá Nhân, Chức Vụ Và Đơn Vị Đ, Quà Tặng Tri ân Khách Hàng Cuối Năm, Truyện Cười Quà Tặng Valentine, Tờ Trình Quà Tặng Khách Hàng Cuối Năm, Nhận Định Nào Sau Đây Sai Giá Trị Ph Tăng Thì Độ Axit Tăng, Luận Văn Thực Hiện Cưới Tang Văn Minh, - Quản Lý Về Thông Tin Cơ Sở Hạ Tầng Của Trung Tâm Tiệc Cưới, Nguyên Nhân Sâu Xã Sự Biến Đổi Của Cơ Sở Hạ Tầng Dẫn Đến Biến Đổi Kiến Trúc Thượng Tầng, ưu Điểm Dễ Nhận Thấy Nhất Của Máy Tăng âm Dùng Ic So Với Máy Tăng âm Dùng Li, Đánh Giá Kết Quả Điều Trị Tăng Nhãn áp Trên Mắt Viêm Màng Bồ Đào Nhận Xét Một Số Yếu Tố Liên Quan, Nghiên Cứu Tình Hình Sử Dụng Thuốc Tăng Huyết áp Trên Bệnh Nhân Chạy Thận Nhân Tạo Lọc Máu, Bản Nhận Xét Đnahs Giá Cuối Năm Trong Công An Nhân Dân, Báo Cáothực Hiện Nếp Sống Văn Minh Trong Việc Cưới, Việc Tang Và Lễ Hội, Giám Sát Nếp Sông Văn Minh Trong Việc Cưới, Việc Tang, Nội Dung Biện Pháp Tăng Cường Quản Lý Mối Quan Hệ Xã Hội Cuối, Quan Điểm Cách Mạng Là Sự Nghiệp Của Quần Chúng Nhân Dân, Do Nhân Dân Và Vì Nhân Dân; Không Ngừng Củng Cố, Tăng Cường Đoàn Kết Toàn Đảng, Toàn Dân, Kết Hợp Sức , Editor Million RosesToàn bộ tiền quyên góp được trong buổi bán đấu giá sẽ được đưa vào quỹ công ích Kim Hội, có người phụ trách quản lý. Trong đó, sẽ trích ra một phần quỹ để quyên tặng cho cô nhi viện. Để đánh bóng thêm danh tiếng cho quỹ từ thiện, quỹ Kim Hội mỗi lần đi từ thiện sẽ sắp xếp một người có vật phẩm quyên tặng được trả giá cao đi đến cô nhi viện thăm này, bức tranh của Tống Khinh Ca được trả giá cao nhất, đồng nghĩa với việc quyên góp được nhiều tiền nhất, vì vậy cô được mời làm đại diện đi từ khi La Thế Sâm thành công “tắm trắng”, La Quốc Dân và Tống Nhã Như nhất trí với nhau, quyết định để cho La Thế Sâm đưa Tống Khinh Ca trời rất đẹp, nắng ban mai rọi lên từng kẽ lá, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều. Sau gần 2 tiếng đi xe, bọn họ mới đi tới cô nhi đã sớm được thông báo trước hôm nay cô nhi viện có người đến thăm hỏi, từ thiện nên viện trưởng Tạ cùng một số người nhân viên đã sớm đợi ở cửa. Người phụ trách của quỹ Kim Hội bước xuống xe, kêu mấy người nhân viên mang từ trên xe xuống rất nhiều quần áo, đồ ăn và đồ dùng học sau, không thể thiếu được là một mớ ký giả, nhăm nhe máy ảnh sẵn sàng bấm lia Khinh Ca không đi theo mọi người vào bên trong mà dừng chân ở bên ngoài cô nhi này đối với cô không còn xa lạ, tuổi thơ của cô là từ đây mà lớn lên. Cô nhi viện trong mắt cô luôn là một ngôi nhà chung, mà ở đó cô có những người bạn thân, cuộc sống tuy không được đầy đủ nhưng niềm vui thì không bao giờ đây, xung quanh đều là những ngôi nhà thấp, cũ. Nhưng mấy năm gần đây, quản lý thành phố Z đã có nhiều cải cách, cùng với sự phát triển của kinh tế thị trường, những toà nhà thấp, cũ đã dần dần được thay thể bởi những toà cao ốc. Tương lai không lâu sau, nơi này sẽ trở thành giải đất phồn ngẩn ngơ suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc, nhìn qua lớp kính chắn gió trước, là khuôn mặt lạnh nhạt của Đại sao lại đến đây?Tống Khinh Ca hơi giật mình, lùi về sau mấy bước, sau đó chạy như bay vào trong.“Khinh Ca, sao em vẫn chưa vào?” La Thế Sâm đợi bên trong một lúc, mãi không thấy bóng dáng cô đâu, vì vậy hắn mò ra đây, lại thấy Đại Boss đang từ trên xe Bentley bước xuống. La Thế Sâm sắc mặt không tốt, thoáng thấy Tống Khinh Ca đang chạy vào liền chặn cô lại, sau đó ôm eo cô cùng bước Khinh Ca kháng cự lại hành động của hắn, sau đó đứng cách hắn xa xa một chút.“Sao Cố Phong Thành lại tới đây?” La Thế Sâm không vui hỏi.“Ai biết?” Cô không chú tâm vào câu hỏi của hắn, thuận miệng đáp lại. Cô cũng đang thắc mắc, tại sao anh lại đến đây? Vừa vặn có tiếng bước chân đi tới, cô đoán được là Đại Boss nên trong lòng có chút khẩn Boss chân dài, vài bước đã đi tới bên cạnh họ. Người phụ trách quỹ Kim Hội nhìn thấy anh, vội vàng ra nghênh đón “Cố tổng, ngài đã đến”Khi người phụ trách giới thiệu Đại Boss với viện trưởng Tạ thì nói như sau “Lần này, người quyên góp nhiều tiền từ thiện nhất là Cố tổng..”Tạ viện trưởng cùng Đại Boss bắt tay, sau khi nói lời cảm ơn anh, thì nhìn thấy Tống Khinh Ca đang mỉm cười bước tới “Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp!” Dứt lời, bà dang tay muốn ôm cô.“Mẹ Tạ, mẹ có khoẻ không?” Tống Khinh Ca khẽ mỉm cười, ôm lấy viện trưởng Tạ. Ngày đó, khi ở cô nhi viện, viện trưởng Tạ đối với đứa trẻ nào cũng như là một người mẹ, cho nên ở cô nhi viện, bọn trẻ đều gọi bà là “mẹ Tạ”.“Ta rất khoẻ, bọn trẻ cũng rất ngoan.” Viện trưởng Tạ hiền dịu nhìn cô, trong mắt vui mừng nhưng không khỏi lo lắng “Gần đây bận nhiều việc lắm không, ta thấy còn gầy đi nhiều quá.”Nhìn hai người có vẻ thân quen từ trước, người phụ trách quỹ Kim Hội hỏi " Viện trưởng Tạ, lần này tranh của Tống tiểu thư bán đấu giá được nhiều tiền nhất, quỹ chúng tôi sẽ trích ra một khoản trong đó để đến mùa xuân sang năm sửa chữa lại cho cô nhi viện, cũng có thể mua thêm được một số trang thiết bị cho cô nhi trưởng Tạ kéo ta Khinh Ca, xúc động nhìn người phụ trách quỹ nói “Con bé giúp cô nhi viện nhiều lắm, đâu chỉ là lần này, trước đó đã giúp cô nhi viện thay thế tất cả thiết bị sưởi ấm.”Mọi người ở đó vô cùng kinh ngạc, có ký giả hỏi “Tống tiểu thư, cô còn trẻ như vậy mà đã giàu lòng nhân ái, xin hỏi cô vì lý do gì lại muốn làm từ thiện nhiều như vậy?”Ánh mắt mọi người nhìn cô, Tống Khinh Ca bản tính khiêm tốn, không thích khoe khoang. Ký giả đã hỏi như vậy, thì cũng nên đáp lại “Không có lý do gì cả, tôi thấy mình nên làm như vậy.”“Chắc chắn phải có lý do chứ!” Ký giả vẫn không Khinh Ca hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh nói “Nếu cần phải có lí do, thì đó chính là uống nước nhớ nguồn.” Cô thoáng trầm mặc sau đó nói tiếp “Đây đã từng là nơi tôi lớn lên, là nơi lưu giữ tuổi thơ của tôi.”Mọi người nhìn quanh kinh ngạc, Tống Khinh Ca vô ý nhìn thấy Đại Boss, ánh mắt anh nhìn cô, giống như có chút nghi trưởng Tạ mở lời mời mọi người vào thăm bên trong cô nhi viện, cắt đứt lòng hiếu kỳ của mọi tiên, mọi người đi thăm ký túc xá, phòng ăn, khu vui chơi. Đi đến nơi nào, Viện trưởng Tạ cũng dịu dàng giới thiệu Thế Sâm kéo tay Tống Khinh Ca, càu mày không vui nói “Em nói những lời kia làm gì? Để lấy lòng mọi người? Em không sợ mọi người biết trước đây em là trẻ mồ côi? Chẳng lẽ không sợ ký giả sẽ đem điều này viết lên báo sao?”Hắn ta có ý gì? Tống Khinh Ca không vui đẩy tay hắn ra “Tôi là trẻ mồ côi, ở đây gần 10 năm, đây là sự thật. Nếu họ thật sự muốn đăng lên báo, cứ tự nhiên.”La Thế Sâm cười lạnh “Em không sợ.. Những người không hiểu chuyện sẽ viết thành ý khác sao?”Tống Khinh Ca lạnh nhạt “Tôi không thẹn với lương tâm, nên không sợ.” La Thế Sâm mặt mày xám xịt, đang muốn buông thêm vài câu giễu cợt thì nhìn thấy Đại Boss đang bước tới. Hắn lại dùng chiêu cũ, kéo Tống Khinh Ca lại, giọng điệu đột nhiên dịu dàng “Anh nói đùa, em đừng giận anh nhé.”Đại Boss nhìn bộ dạng mập mờ của hai người, không vui dời mắt nhìn sang chỗ -Tiếp đó, mọi người đi đến thăm phòng học, bọn trẻ vừa mới tan lớp, có mấy nhóc nhận ra Tống Khinh Ca, rối rít chạy tới ôm chân cô “Chị Nhạc Nhạc, chị Nhạc Nhạc!”“Chị Nhạc Nhạc, chị có khoẻ không, sao lâu quá mới đến thăm chúng em.” Một bạn nhỏ trách cô “Mẹ Tạ luôn nói chị bận việc, không rảnh.”Nhìn lũ nhóc, Tống Khinh Ca như nhìn thấy chính mình, đáy lòng liền mềm nhũn. Mấy tháng qua, cô bận bịu với công việc của Tống thị, không có thời gian đến đây “Chị phải làm việc mà.”Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn cô, Viện trưởng Tạ giải thích “Nhạc Nhạc rất có lòng, trước đây mỗi tháng đều tới, dạy bọn trẻ vẽ tranh và ca hát, bọn nhóc này rất thích nó, vẫn luôn nhắc tới nó.”“Lần trước chị dạy bọn em bài hát, chúng em thuộc rồi đó.” Một bạn nhỏ cười nói “Đang đợi chị tới, hát cho chị nghe.” Dứt lời, có mấy bạn nhỏ kéo cô vào phòng học “Chị Nhạc Nhạc, chị đánh đàn, chúng em hát có được không?”Có nhiều người đang ở đây khiến cho Tống Khinh Ca có chút lúng túng.“Đi đi.” Viện trưởng Tạ cười nói “Bọn nhóc đợi con nhiều ngày rồi, nhân cơ hội này, dàn đồng ca của cô nhi viện biểu diễn cho mọi người xem.”Không nỡ lòng làm phật ý của viện trưởng Tạ, Tống Khinh Ca đi vào phòng học, ngồi trước giá đàn organ cũ, chỉnh chỉnh âm sau đó đầu ngón tay nhỏ lướt nhẹ trên phím đàn, bởi vì đàn organ đã cũ nên âm thanh phát ra không được hay, thậm chí có chút rè nhưng không hề ảnh hưởng đến những bạn nhỏ đang vô cùng hăng hái, theo những nốt đàn của cô bắt đầu hát..Bầu trời ngàn ánh sao, nhưng không có tiếng trả lời. Dưới đất, con đang nhớ đến mẹ;Bầu trời nhấp nháy ngàn ánh sao, trái tim mẹ lại lạnh như Khinh Ca đánh đàn, cùng các bạn nhỏ hát. Tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ hoà vào giọng hát ngọt ngào của cô, mặc dù không thật hoàn mỹ nhưng lời bài hát có chút man mác khiến cho nhiều người đứng bên ngoài cửa sổ mắt ướt át, xúc Boss nhìn cô không chớp mắt, nhìn cô ca hát, giờ phút này rất dịu dàng, ôn nhu, thỉnh thoảng mắt cô nhìn sang mấy bạn nhỏ, vô tư cùng chúng ca hát. Dáng vẻ kia rất động lòng người, khiến cho nhịp tim của Đại Boss tăng tốc. Trong lòng anh, có chút xót -Bữa trưa, mọi người cùng bọn trẻ dùng bữa tại phòng ăn. Khi nhân viên phụ trách phòng ăn điểm danh, phát hiện thiếu một bạn nhỏ. Vội vàng nói với viện trưởng trưởng Tạ vội vàng bảo nhân viên đi thấy có người nói thiếu một bạn nhỏ, người phụ trách quỹ hỏi “Có cần báo cảnh sát không?”Viện trưởng Tạ cau mày, lắc đầu nói “Tạm thời không cần, để chúng tôi đi tìm đã.” Cái tên Tiểu Hạo này, rất nhiều lần trốn đi, đây không phải là lần đầu.“Vậy thì để chúng tôi tìm giúp.” Người phụ trách đề nghị, nếu may mắn tìm thấy, cũng sẽ tuyên truyền được thêm cho quỹ từ nhóc tên Tiểu Hạo, 7 tuổi, trừ bị chút vấn đề về não, mắt còn bị lé. Cho nên, thường bị những bạn nhỏ khác kỳ thị, làm cho nó càng ngày càng xa lánh mọi người, hành động càng lúc càng kỳ với Tống Khinh Ca, Tiểu Hạo không xa lạ gì. Mỗi lần cô đến đây, Tiểu Hạo luôn quấn lấy cô, nó đặc biệt thích cô. Khi biết Tiểu Hạo không thấy đâu, cô vô cùng lo khắp trong cô nhi viện một lần, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hạo đâu. Đột nhiên, có một bạn nhỏ nói hình như nhìn thấy Tiểu Hạo đi ra ngoài cô nhi ngoài cô nhi viện, nhiều nhà dân đã bị dỡ đi, dọc con đường lớn hai bên đang xây dựng cao ốc. Mọi người vừa đi vừa gọi, cuối cùng ở một toà nhà đang thì công mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ khóc.“Tiểu Hạo! Tiểu Hạo, là con sao?”Nghe theo tiếng khóc, mọi người nhanh chóng tìm vị trí Tiểu Hạo. Thằng nhóc đang lồm cồm bò trên toà nhà đang thi công, khó ước chừng ở tầng mấy, chỉ biết là ngước lên nhìn rất cao. Nhìn bộ dạng đang vô cùng sợ quanh không có cầu thang, chỉ có một dàn sắt * ở gần đó. Không biết Tiểu Hạo leo lên bằng cách nào. Nhìn thấy mọi người đến, Tiểu Hạo càng khóc to hơn.*Cái này có lẽ là dàn sắt để người thợ xây đứng lên trát trưởng Tạ hết hồn nhưng cố gắng nói giọng trấn tĩnh thằng nhóc “Tiểu Hạo, đừng sợ.”Tiểu Hạo càng khóc lớn, không cẩn thận thiếu chút nữa nhoài ra tới khung sắt. Nó sợ hãi, khóc càng to hơn. Phía dưới mọi người hốt hoảng, cao thế kia mà rơi xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi..“Tiểu Hạo, con đừng động đậy, ngàn vạn lần không được động đậy! Chúng ta lập tức lên cứu con.” Viện trưởng Tạ gấp đến độ không kịp, chỉ sợ thằng nhóc kích động té viên ở cô nhi viện đa số là phụ nữ, nhìn thấy dàn sắt có phần sơ sài, ai cũng cảm thấy sợ, mấy người nhân viên nam đứng gần đó, tay chân lại có chút khiếm khuyết. Ánh mắt viện trưởng quét sang phía người phụ trách quỹ Kim Hội và mấy người khách cũng đến thăm cô nhi viện, nhưng chẳng thấy người nào chủ động đứng ra muốn giúp đỡ, mà ở phía trên Tiểu Hạo khóc ngày càng to hơn, bà hoảng hốt bước đến chỗ dàn bà đã hơn 60 tuổi, vạn nhất..“Mẹ Tạ, để con leo lên.” Tống Khinh Ca cởi giày cao gót, bước tới. Tống Khinh Ca nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có cô và Đại Boss. Lúc này, mới ý thức được mình bị lừa. Cô liếc anh, xoa xoa trán giọng hờn dỗi “Đồ lừa gạt!”“Lừa em cái gì?” Đại Boss đến sát bên cô, biểu cảm có nhiều thú vị hỏi. Vừa rồi, cô ngủ, mơ mơ màng màng, chọc thế nào cũng không tỉnh. Vì vậy, anh ghé vào tai cô nói “cảnh sát đến”, thế là cô ngồi Khinh Ca hơi mím môi, không muốn để ý đến anh. Trên người cô giống như bị xe lăn qua, vừa đau vừa mỏi. Cả người vô lực, nửa ngã xuống giường, căn bản không muốn dậy.“Có phải em làm điều gì trái với lương tâm, nên sợ cảnh sát tìm tới cửa?” Đại Boss cười cợt, từ phía sau ôm lấy cô. Tay anh không có nhàn rỗi, bắt đầu càn rỡ du Lang!Tống Khinh Ca ngọ nguậy, muốn đẩy tay anh ra. Nhưng người đàn ông phía sau biết được ý đồ của cô, càng ôm chặt hơn, tiếng của anh khàn khàn mang theo từ tính “Động cái gì mà động?” Hừ, thời buổi này kẻ xấu dám mắng người tốt sao? Rõ ràng là không đứng đắn mà còn nạt lại cô.“Buông em ra!” Cô mạnh miệng nhưng không dám lộn xộn.“Trong bồn tắm sao không thấy em nói câu này?” Đại Boss thấp giọng hỏi, đem cô ôm chặt câu trêu ghẹo này chọc trúng vào đáy lòng Tống Khinh Ca. Cô đỏ mặt, trong đầu hiện lên những hình ảnh H. Lúc đó, cô giống như quên hết mệt mỏi, quấn lấy anh. Nghĩ tới những điều này, cô ảo não không dứt, trong lúc nhất thời vừa lúng túng vừa mắc cỡ Trời ạ, Tống Khinh Ca, mày bị làm hư rồi.“Hiện tại lại thành rụt rè rồi à?” Đại Boss thích nhất nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, anh ghé sát bên tai, mang theo vài tia trêu đùa “Muốn anh phục vụ gì nào?”Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, khẽ cau mày, dẩu môi kháng nghị “Em muốn tự tắm, ai bảo anh đi vào..”“Oh, anh giúp em tắm giờ lại thành có lỗi?” Đại Boss ghé sát tai cô, nhạo thở của anh phả vào tai cô, chọc cho toàn thân cô tê dại, nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ lại mất kiểm soát, lại bị sắc lang mê hoặc. Hiện tại, toàn thân cô đau nhức, không dám cậy mạnh, vì vậy cô đẩy anh ra, muốn đứng lên “Em muốn rời giường.” Nhưng tay anh càng làm càn hơn, bò lung tung trên người cô. Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp “Anh buông ra!”Cô còn chưa đứng được dậy, đã bị anh đè Khinh Ca không dám nhìn vào mắt anh, hai tay chống ở ngực anh, ngăn không để anh áp xuống, tìm lý do “Anh đi xuống, em sắp không thở nổi.”Đại Boss nhìn cô không chớp mắt, thấy sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, môi hồng xinh xắn. Đáng chết! Đây là cố ý hấp dẫn anh phạm tội.“Em thật sự không thở nổi.” Nhìn vẻ mặt anh.. Giống như... Vì vậy, Tống Khinh Ca lại đẩy Boss không nhịn được, mỗi lần đến cao trào toàn bị cô lấy cớ khiến cho mất hứng, vì vậy, liền dùng môi ngăn chặn những lý dó sứt sẹo anh dán lên môi cô, lưỡi thuần thục chui vào trong miệng, khuẩy đảo mọi giác quan của cô. Tống Khinh Ca nhất thời lại bị mê hoặc, mê muội hôn đáp một hồi hôn cho cô ý loạn tình mê, Đại Boss mới dời môi cô, ánh mắt sâu thẳm, thâm tình nhìn cô, mím môi hỏi “Bây giờ em thở được chưa?”Tống Khinh Ca vẫn còn chưa tỉnh, theo lời nói của anh ngây thơ gật đầu một cái.“Xem ra.” Đại Boss hài hước nói “Anh làm hô hấp nhân tạo kỹ thuật không tồi ha?” Sau đó, ranh mãnh nói “Sau này, nếu em có tức giận tới mức không thở được, cứ tìm đến anh. Anh sẽ” nghiêm túc “làm hô hấp nhân tạo cho em.” Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô nói “Miễn phí.”Ách! Tống Khinh Ca nghe hết câu, mới hiểu mình bị gài, vừa xấu hổ vừa bực, liền đẩy anh xuống giường.“Quần áo ở đây.” Đại Boss hừ một tiếng, chỉ vào chiếc túi ở trên tủ đầu Khinh Ca không quay đầu lại, lấy túi đi vào phòng bóng lưng của cô, Đại Boss cười không ra -Rửa mặt xong, Tống Khinh Ca nhìn mình trong kính. Sắc mặt ửng hồng, khóe mắt mang theo vài ý cười. Cô lấy hai tay che mặt, nghĩ đến Đại Boss, cả người giống như mây đang bay bồng bềnh, tâm tình chưa bao giờ vui vẻ như Luân chỉ được anh coi như là em gái, Tống Khinh Ca nghĩ đến điều này, bất giác môi mỉm cười, nếu như vậy thì chẳng có gì ngăn cản cô và Đại Boss ở chung một chỗ nữa rồi, cô thực sự muốn cùng anh qua khắc này, cô mới hiểu được tình yêu không riêng gì ở trong lòng mà còn ở trên thân thể. Lúc ở bồn tắm, tâm tình giao hội, thân thể giao thoa, quên mình để yêu đối phương, đó mới là thời khắc tình yêu nở ra, toàn tâm toàn ý yêu một người là như vậy!Cô thay xong y phục, bước ra ngoài đã thấy Đại Boss quần áo chỉnh tề, hai tay đút túi quần nhìn cô cười “Có thể đi được chưa?”Tống Khinh Ca gật đầu một cái, làm thế nào bây giờ? Đối mặt với anh, cô vẫn còn rất xấu hổ, không dám nhìn anh. Hơn nữa, còn rất hay liên tưởng đến những hình ảnh H kia.“Đi thôi!” Đại Boss nhướng mày nhìn cô, sau đó bước ra phía cửa, Tống Khinh Ca thấy vậy liền chạy Boss cố ý đi thật chậm để đợi cô, nhưng thấy cô vẫn cứ đi sau lưng mình, không nhịn được “Sao lại đi chậm vậy?” Sau đó, không quay đầu lại nhưng tay rất chính xác nắm trúng tay cô, dắt tay anh ấm áp nắm tay cô, thỉnh thoảng anh dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô khiến cho cô bối ngoài, trời đã tối, đèn đường hai bên rực rỡ. Mặc dù khí trời hơi lạnh nhưng Tống Khinh Ca lại thấy trong lòng ấm áp.“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô ngồi bên ghế lái phụ của Bentley Boss cúi người xuống, giúp cô cài giây an toàn “Đi ăn cơm.”Ách, anh nhắc mới nhớ, cô đúng là đang cảm thấy đói đến phát Đại Boss lái xe, Tống Khinh Ca không nhịn được cứ nhìn lén anh. Ngũ quan của anh thật cân đối, đặc biệt rất dưỡng nhãn, để cho cô cứ nhìn mãi không nào đó bị nhìn trộm, hơi ngó sang nhìn cô, phát hiện cô đang chuyên chú nhìn mình, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc “Anh rất đẹp trai sao?”Thật kiêu căng!Tống Khinh Ca hừ một tiếng “Đẹp trai chưa thể kết luận, chỉ là ưa nhìn thôi.”Đại Boss cười, đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc cô.“Sao em không nhìn thấy Hải Luân?” Từ lúc bước ra khỏi phòng ngủ của anh, đã không thấy Hải Luân đâu. Thậm chí, ở trong tủ giày, cũng không thấy có đôi giày nào của phụ nữ. “Em rất muốn thấy trong nhà anh có một người phụ nữ khác?” Đại Boss hỏi “Tống Khinh Ca, em muốn chứng minh điều gì?”Ách!Cô có chút lúng túng “Em.. Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Có thể là vì yêu anh, cho nên đối với Hải Luân, cô không có quá nhiều thiện cảm. Mà hình như Hải Luân cũng chẳng ưa gì Boss nhìn cô nói “Cô ấy đi rồi.”Tống Khinh Ca có chút ngoài ý muốn “Cô ấy đi từ lúc nào?”“Lúc em đang ngủ.” Đại Boss tùy ý nói.“Tại sao?.” Cô Boss thâm ý nhìn cô nói “Em muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”Tống Khinh Ca hơi giật mình, không biết trả lời thế nào.“Anh không muốn ở chung với một người phụ nữ mà anh không thích.” Anh nhướn mày “Cũng không muốn em hiểu lầm.”Tống Khinh Ca nghe xong, trong lòng ấm áp, vui mừng không dứt. Nói thật khi nghe anh nói Hải Luân không phải là bạn gái của anh thì cô đi từ kinh ngạc đến vui mừng, cảm giác vui mừng này không có lời nào diễn tả được.“Cô ấy chuyển đi đâu?” Cô nhớ, Đại Boss từng nói Hải Luân trở về nước để sưu tầm ảnh, nên tạm thời ở nhà anh. Nếu như vậy, chắc là không có người nhà ở đây rồi.“Hứa Khiêm đã tìm cho cô ấy một căn hộ, hình như ở khu Nhị Hoàn.” Đại Boss nhìn cô, trêu đùa “Thế nào, em muốn đến nhà cô ấy chúc mừng tân gia?”Tống Khinh Ca hơi lúng túng, lí nhí nói “Không có.” Cô và Hải Luân làm gì thân tới mức đó “Chẳng qua là thuận miệng nên hỏi vậy thôi.”- -Cô rất bất ngờ vì Đại Boss đưa cô đến nhà hàng Tứ Hợp Viện ở trung tâm của thành phố. Cũng là nơi mà lần trước Tôn Thần mời cô đến ăn.“Anh có đặt trước không?” Theo cô được biết, mỗi tối ở đây chỉ tiếp 2 tổ khách. Nếu như vận khí không tốt, nói trước nửa tháng cũng chưa chắc có thể đặt chỗ được.“Em nói xem?” Đại Boss nhìn Tống Khinh Ca cảm thấy mình ngu ngốc, nếu như anh đã đưa cô tới đây, làm sao mà không đặt trước?“Phải chỉnh trang mới được vào.” Cô lúng túng chỉ lên người mình, phía trên mặc áo lông, phía dưới váy màu xám tro, bên ngoài là áo khoác màu nâu Boss hứng thú nhìn cô “Mặc dù mắt thẩm mỹ của Hứa Khiêm phải đo thêm kính, thế nhưng nhìn em thế này, cũng tạm chấp nhận được..”Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch Boss không đợi cô nói, liền đi vào sảnh, thấy cô không theo kịp, quay đầu lại “Đi thôi!”Về sau, Tống Khinh Ca mới hiểu được, cái gì gọi là “nhất định phải chỉnh trang mới được dùng bữa”, tất cả chỉ là lừa gạt. Dường như, quy tắc này là do người chủ quái dị nghĩ ra. Đại Boss hiên ngang bước vào, chẳng cần biết có đặt trước không, vậy mà phục vụ vừa nhìn thấy đã lao ra lễ phép chào hỏi “Chào Cố tổng.” Sau đó, cái gì cũng không hỏi, lập tức dẫn hai người vào phòng ăn. Tống Khinh Ca có chút hoang mang, đẹp trai đúng là có nhiều cái Boss hỏi cô thích ăn món gì, sau đó lại hỏi “Uống chút rượu được không?”Cùng anh uống rượu.. Nhất định sẽ “hỏng việc”! Sau khi ăn cơm xong, cô còn phải về nhà, vì vậy cô lắc sau, cô phát hiện, phòng ăn chỉ có mỗi hai người, cô thấp giọng hỏi “Nơi này kinh doanh không giống như những gì người ta thường nói là rất thịnh vượng.”Đại Boss không hiểu ý cô “Em nói như vậy là ý gì?”“Em nghe nói, nhà hàng này mỗi ngày tiếp 2 tổ khách, nếu như không đặt chỗ trước một tuần hoặc nửa tháng thì sẽ không đến đây dùng bữa được.” Cô ngây thơ nói ra những lời ngốc nghếch “Nhưng sao tối nay chỉ có hai chúng ta.. Hơn nữa, anh chắc là không đặt chỗ trước... Em nghĩ, những lời mọi người thường hay nói với nhau kia, có thể chỉ là mánh khóe kinh doanh thôi.”Đại Boss hơi dương mi “Em nói vậy cũng có lý.” Sau đó anh nói tiếp “Nhưng mà, kinh doanh có tốt hay không, không thể nhìn vào một buổi tối mà biết được.” Anh mỉm cười nhìn cô “Cũng phải thông cảm cho họ một chút, ông chủ đột ngột muốn bao cả quán, quản lý nhà hàng không muốn nghe cũng khó.”“Cũng đúng.” Tống Khinh Ca khẽ gật đầu. Hả? Ý anh là gì? Sau đó, cô đăm chiêu suy nghĩ một hồi, ngượng ngùng nhìn anh nói “Anh là ông chủ ở đây?”Đại Boss thâm trầm nhìn cô “Không giống sao?”Ách!Cô có chút lúng túng. Ai, không biết có chuyện gì xảy ra, trước mặt anh, cô trở lên ngu ngốc đến lạ, luôn tự khiến mình lúng túng.“Thật ra thì..” Cô nói “Anh không cần phải bao hết..” Trước đó, cô không nghĩ nhiều nhưng từ khi tiếp nhận quản lý Tống thị, cô mới nhận thức sâu sắc tiền kiếm được không hề đơn giản, việc tăng thu giảm chi rất quan trọng. Đại Boss nếu cứ như vậy, sẽ phá sản mất thôi. Cố phu nhân, người lo hơi sớm rồi.“Lần đầu tiên hẹn hò, anh muốn tìm một nơi thanh tịnh ưu nhã.” Đại Boss đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói “Để có thể nói chuyện.”“Oh.” Đây chính là hẹn hò sao? Tống Khinh Ca cảm giác có chút lúng Boss lựa chọn điều gì, cũng muốn dành mọi điều tốt đẹp cho cô, ngay cả chỗ ăn cơm cũng tìm một nơi yên tĩnh để cô có thể thoải tối rất ngon miệng. Đã không còn những màn anh gươm tôi kiếm, càng không có ai quấy rầy. Lần đầu hẹn hò được như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng khá hợp Khinh Ca có uống một chút rượu, nhưng trong không khí hòa thuận, ngọt ngào này, dù không say rượu cũng không thể tránh được... Say cô vì uống rượu mà khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt to tròn vốn đã rất mê người, giờ phút này còn long lanh nhìn mình khiến cho Đại Boss nhịp tim rối loạn, anh hỏi nhỏ “Nhạc Nhạc là tên hồi bé của em à?”“Vâng.” Cô nói. Cái tên này, Tống Nhã Như không thích lắm. Cho nên khi đưa cô rời khỏi cô nhi viện, bà đã đổi tên cho cô thành Tống Khinh Ca. Lúc ấy, bà có nói với cô rằng đổi tên để bắt đầu một cuộc sống mới, cô không còn là trẻ mồ côi ở cô nhi viện nữa, mà trở thành Tống đại tiểu thư của Tống Tống Khinh Ca hiểu, mặc dù chuyện đã đi vào quá khứ nhưng đó là sự thật. Dù thế nào cô cũng đã từng có một quãng tuổi thơ ở cô nhi viện. Cái tên này vẫn được mẹ Tạ và mấy em nhỏ ở cô nhi viện gọi, cô cũng rất thích cái tên này.“Tại sao lại gọi tên này?” Anh lại hỏi.“Các bé khi đến cô nhi viện đều được mẹ Tạ đặt tên.” Cô nhớ lại chuyện cũ, tưởng chừng đã rất lâu không nhắc đến “Mẹ Tạ nói, khi mới đến cô nhi viện, em ngày nào cũng khóc. Ai dỗ cũng không được, cho nên mẹ đặt tên em là Nhạc Nhạc, muốn cuộc sống sau này của em bớt ưu phiền, luôn vui vẻ.”Đại Boss khẽ cau mày, anh không dám tưởng tượng đến cảnh cô ở trong cô nhi viện khóc thút thít “Tại sao em lại vào cô nhi viện?” Quá khứ của cô, tất cả anh đều muốn biết. Editor Miliion RosesSang Đình Nghi nhận được điện thoại của Tống Khinh Ca khi đang ngồi ăn cơm tối. Cô nhìn phía đối diện Sang Lan Cầm và Cốc Tâm Lôi đang nói chuyện với nhau, sau đó lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, đi ra ban công, thấp giọng hỏi “Chị dâu?”“Phong Thành hiện tại thế nào?” Tống Khinh Ca nhíu mày, hiện tại trừ Đình Nghi ra, cô không biết phải hỏi ai.“Rất nghiêm trọng, anh hai vẫn đang ở trong IU*.” Giọng nói Sang Đình Nghi rất nhỏ, thở dài nói “Nghe bác nói, hôm nay đã 2 lần hôn mê nguy kịch..” Cô cũng muốn vào viện nhưng Sang Lan Cầm ngăn trở, nói cô đi cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, điều này làm cho cô vô cùng buồn phiền.*Phòng hồi sức cấp nhiên cả người Tống Khinh Ca lạnh toát, trong mắt ê ẩm, ngực như bị đá đè, thở không ra hơi.“Chị dâu, chị thế nào rồi?” Sang Đình Nghi thấp giọng hỏi, lúc nói chuyện phải lặng lẽ nhìn Sang Lan Cầm trong phòng ăn.“Chị..” Tống Khinh Ca cười khổ, Bạn nhỏ Cố không còn, anh thì đang ở trong IU. Cô còn sống nhưng sống lại chẳng bằng chết “Không sao.”Nghe tiếng cô nghẹn ngào, Sang Đình Nghi an ủi “Chị dâu, chị sinh mổ phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.” Dù sao cô cũng còn trẻ tuổi, cũng không biết nên khuyên thế nào.“Đình Nghi, em có thể giúp chị không?” Tống Khinh Ca lau lau nước mắt, nói “Chị muốn vào gặp Phong Thành..” Không thấy được anh, lòng cô như đao khoét, luôn luôn lo lắng, ăn không vô, ngủ không Đình Nghi bị làm khó “Mỗi ngày chỉ được vào IU một lần, em cũng không được vào, mỗi lần chỉ có bác vào thôi.” Nhiều lần cô cũng muốn vào nhưng Sang Lan Cầm nhất quyết không đồng ý, còn cấm cô đến thăm cả Tống Khinh Ca. Cô rất khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện Khinh Ca nghe xong, trong lòng vô cùng đau khổ.“Chị dâu, chị đừng lo lắng.” Sang Đình Nghi trấn an nói “Anh hai sẽ không có chuyện gì..” Trừ câu này ra, cô không biết phải an ủi Khinh Ca thế nào nữa.“Đình Nghi, cháu đang gọi điện thoại với ai?” Sang Lan Cầm không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt, nhìn dáng vẻ vô cùng tức Đình Nghi có chút bức Lan Cầm cau mày, không khách khí đoạt lấy điện thoại di động, thấy trên màn hình hiện lên chữ “chị dâu” thì cho Sang Đình Nghi một bạt tai, cúp điện thoại, đưa số điện thoại của Tống Khinh Ca vào danh sách hạn chế.“Bác, sao bác..” Sang Đình Nghi không hiểu vì sao Sang Lan Cầm lại tức giận như vậy, Sang Lan Cầm vẫn cảm thấy không yên lòng, liền xóa số điện thoại của Tống Khinh Ca Lan Cầm trả lại điện thoại cho cô, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt không đảm đương nổi, giọng ra lệnh “Đã bảo cháu không được liên lạc với cô ta rồi, sao không nghe lời hả? Không được nói bất cứ thông tin gì về anh hai, rõ chưa?”“Tại sao?” Sang Đình Nghi không hiểu “Bác, chị ấy là chị dâu của cháu, là vợ của anh hai, chúng ta là người một nhà mà.” Cô cảm thấy thái độ Sang Lan Cầm rất kỳ lạ, vợ hỏi thăm chồng, đây là đạo lý đương nhiên sao bác lại ngăn cản chứ? Huống chi, mặc dù cô mới biết Tống Khinh Ca một thời gian, nhưng lại vô cùng quý mến.“Cái gì mà người một nhà?” Sang Lan Cầm lạnh lùng nói “Anh hai và cô ta sẽ ly hôn!” Bà nhìn Cốc Tâm Lôi đang ngồi trong phòng khách “Tâm Lôi mới là chị dâu của cháu, đừng có gọi sai nữa.”Ách! Sang Đình Nghi kinh sợ, chuyện ly hôn cô từng nghe Tống Khinh Ca nói đến. Cứ tưởng là hiểu lầm ai ngờ hôm nay lại nghe Sang Lan Cầm nhắc đến “Anh hai và chị dâu đang rất tốt, tại sao lại ly hôn? Huống chi, anh hai bệnh tình nghiêm trọng, sao bác không để chị dâu đi thăm anh ấy? Bác, bác không thể độc đoán như thế, bác không thể ép buộc họ ly hôn.” Cốc Tâm Lôi vô cùng kiêu ngạo, cô rất ghét “Hiện tại, hôn nhân là tự do..”“Vì sao hả?” Sang Lan Cầm cả giận “Cô ta thiếu chút nữa hại chết anh hai cháu, còn bênh cái gì hả?”“Chị ấy cũng là người bị hại.” Sang Đình Nghi cãi lại “Không thể trách chị ấy được, huống chi, chị ấy vừa mất đi đứa bé, anh hai lại như vậy, chị ấy cũng rất thống khổ..”“Im miệng!” Sang Lan Cầm lạnh lùng cắt đứt lời cô, cực kỳ không vui quát “Đình Nghi, chừng nào thì cháu bị cô ta mua chuộc?”“Cháu chỉ nói sự thật.” Sang Đình Nghi tuy ít tuổi, nhưng tính tình thẳng thắn, ở cùng Sang Lan Cầm không nhiều nên cũng không quá cháu gái cãi lại, Sang Lan Cầm cả giận “Cái gì gọi là sự thật, cháu có biết không?”“Cháu biết, chị Khinh Ca là vợ anh hai, chị ấy có quyền biết tình hình của chồng mình!” Sang Đình Nghi kiên quyết nói.“Cấm không được nhắc tên cô ta trước mặt bác!” Sang Lan Cầm cả giận bà nổi giận, Sang Đình Nghi không nói Lan Cầm cau mày, nhìn Đình Nghi, cảm thấy chướng mắt, không nhịn được liền nói “Bác đã đặt vé máy bay cho cháu, sáng sớm mai lập tức trở về thủ đô.”“Cháu không đi.” Sang Đình Nghi lập tức nói “Anh hai..”“Cháu ở đây làm gì? Có thể giúp được gì!” Sang Lan Cầm không vui nói, Đình Nghi ở đây chỉ chọc giận bà, sớm đuổi đi cho đỡ phiền lòng.“Bác!”“Không nói nữa.” Sang Lan Cầm cau mày, giọng cố chấp “Đừng có cãi người lớn, nếu không bác sẽ nói với Lan Phong dạy bảo lại cháu.” Dứt lời, trở về phòng bóng lưng của bà, Sang Đình Nghi mím môi thở -Đêm đã mùa hè, nóng không chịu nổi, trong phòng bệnh có điều hòa nên nhiệt độ thích hợp nhưng Tống Khinh Ca không hề buồn ngày nay, mỗi ngày cô đều đến IU, nhưng không thể nào đi vào. Thậm chí, bác sĩ và y tá vẫn kiên quyết không nói bệnh tình Đại Boss với cô, cô muốn hỏi Sang Đình Nghi nhưng điện thoại không thể nào gọi ngày nay, Ô Tĩnh đến viện thăm cô, cô hỏi anh nhưng anh luôn nói “Anh cũng không vào thăm cậu ấy được, chỉ nghe bác gái nói, tình hình không tốt lắm.” Sau đó cau mày “Khinh Ca, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, anh tin Phong Thành sẽ không có chuyện gì.”Cô ở đây đã 5 ngày, vô cùng hoảng loạn, ăn không vô, ngủ không yên. Mỗi lần nhắm mắt lại không phải mơ thấy Bạn nhỏ Cố thì là mơ thấy tai nạn xe, anh lấy thân che chở cho cô, người anh đầy máu.. Mỗi lần tỉnh lại nước mắt đã ướt đẫm nhỏ Cố đã lên thiên đường, để lại cho cô một vết thương ở trên bụng. Vết thương chứng minh Bạn nhỏ Cố từng ở bên anh, ở trong IU, tình hình thế nào cô không hề hay biết, chỉ có thể ngày qua ngày lo gần tối, bác sĩ đến kiểm tra nói rằng ngày mai cô có thể xuất viện, cô bắt đầu hoảng sợ bất nằm viện, ít nhất hai người cũng ở chung trong một tòa nhà, cô còn có thể đứng ở ngoài IU để nhìn một chút, mặc dù không vào được nhưng cô biết anh vẫn còn như cô xuất viện, muốn mỗi ngày đến đây, sẽ rất không muốn xa chọc ở trên giường, Thím Cẩm đã sớm ngủ say, Tống Khinh Ca xuống giường nhẹ nhàng bước từng bước ra ngoài cửa lang bệnh viện không một bóng người, một mình cô men theo tường bước đi, cố gắng nhịn từng cơn đau từ vết thương ở bụng truyền đến. Khi cô đến được IU, thì sắc mặt đã nhợt nhạt, cả người đầy mồ y tá trực đang lim dim ngủ, khi cô ta nhìn thấy Tống Khinh Ca đang men theo tường bước đến thì kinh ngạc, tỉnh ngủ “Không phải đã nói với cô là không thể vào sao? Sao cô lại đến?”Tống Khinh Ca chống tay ở bàn y tá, sắc mặt đã tái nhợt “Tôi chỉ muốn đến đây một chút thôi.” Ngày mai cô phải xuất viện rồi. Cho nên, dù không đi vào được bên trong, nhưng cô vẫn đến, đứng bên ngoài cũng dáng vẻ yếu ớt của cô, y tá nhíu mày, mặc dù rất cảm động vì ngày nào cũng thấy Tống Khinh Ca đến nhưng vẫn không thể làm trái lệnh cấp trên “Cô hãy chăm sóc cho bản thân mình tốt đi, cô vừa mới mổ xong, cứ đi khắp nơi như vậy, cô không sợ sa dạ con, ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ sao?”Tống Khinh Ca khẽ mím môi, cười khổ. Anh còn đang nằm trong IU, cô còn có thể nghĩ đến mấy chuyện này sao? Nếu như anh có thể khôi phục lại, thì cũng sẽ ly hôn với cô.“Là phụ nữ, hãy tự yêu lấy bản thân mình.” Y tá không nhịn được, khuyên bảo “Nếu không chịu kiêng sau này chỉ cần trái gió trở trời là đổ bệnh.. Cô không chịu thương lấy bản thân mình, sau này sẽ mau già lắm.”Tống Khinh Ca ngồi ở ghế, mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng IU, những lời y tá nói tựa như không nghe thấy, chỉ hỏi “Anh ấy hôm nay thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa?”“Cô đừng làm khó tôi.” Y tá nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thở dài “Bệnh tình của bênh nhân, tôi không thể tùy tiện nói.”Tống Khinh Ca cười khổ, cúi đầu hai tay nắm chặt vào nhau, khổ sở nói “Tôi là vợ anh ấy, các người cứ giấu giếm như vậy, không chịu nói bệnh tình anh ấy với tôi.. Thử hỏi, nếu vào địa vị của một người vợ như tôi, các người có chịu nổi không?”Y tá nghe xong, không nói gì.“Cô có con, có chồng. Nếu họ có chuyện gì, cô nhất định sẽ là người đầu tiên biết đến, nhất định sẽ là người chăm sóc bọn họ..” Tống Khinh Ca trong mắt ê ẩm “Vậy mà tôi, mang thai 8 tháng, khi sinh không được nhìn con lấy một lần, đã bị người ta đưa đi xử lý.”Nói đến Bạn nhỏ Cố, cô bắt đầu nghẹn ngào “Sao các người có thể làm như vậy? Chẳng lẽ không để tôi nhìn một chút rồi mới đưa đi xử lý được sao? Tôi là mẹ, đứa bé là con tôi, vậy mà các người..” Cô khóc “Các người quá tàn nhẫn.”Y tá cũng làm mẹ, cũng có con. Nghe Tống Khinh Ca nói vậy không nhịn được, cũng rơi lệ.“Chồng tôi hiện tại nằm trong IU, sống chết không rõ, vậy mà tôi không thể vào thăm, thậm chí bệnh tình thế nào cũng không được biết...”Cô khóc, vô tội nói “Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một chút, xem anh ấy thế nào.. Tôi muốn nhìn chồng tôi, tại sao các người cứ ngăn cản..”Y tá hai mắt đẫm lệ, lau lau khóe mắt nói “Thật ra, chúng tôi cũng bị làm khó..” Tống Khinh Ca mỗi ngày đều đến mấy lần, mấy y tá đều cảm thấy cô rất đáng thương nhưng cấp trên đã ra lệnh, trừ Sang Lan Cầm ra không cho bất cứ người nào biết bệnh tình của bệnh nhân, huống chi là đi vào trong IU. Các y tá cũng vì miếng cơm manh áo nên không dám không nghe Khinh Ca cười khổ, nước mắt như tá nhìn cô, cuối cùng cũng mủi lòng “Như vậy đi, tôi sẽ cho cô đi vào.”Tống Khinh Ca nghe xong, vội vàng hỏi “Có thật không?”Y tá khẽ gật đầu “Nhưng cô phải đồng ý với tôi chỉ vào trong đó 10 phút thôi.”“Được, chỉ vào 10 phút.” Chỉ cần nhìn thấy anh, cô đồng ý tất tá nhíu mày, nhìn hành lang xác định không có ai qua lại mới đẩy cửa IU ra, sau đó chỉ chỉ “Anh ấy đang nằm ở trong phòng này.” Sau đó, lại dặn dò “Cô chỉ được nhìn, không được đụng những thiết bị trên người anh ấy, nhớ 10 phút là phải đi ra.”Trong IU, rất an tĩnh. Tống Khinh Ca tựa hồ nghe thấy cả tiếng nhip tim của mình. Giờ phút này, cô quên cả vết thương trên bụng, bước nhanh vào bên thuốc khử trùng xộc vào mũi cô, trong phòng bệnh, Cố Phong Thành đang nằm yên tĩnh trên giường, trên người anh có rất nhiều thiết hai mắt anh nhắm nghiền, trên mặt không một chút nào tức giận, đầu anh quấn rất nhiều băng gạc, trên mặt vẫn còn lưu lại những vết máu đã khô, môi anh nhợt nhạt, sắc mặt anh tái nhợt, gầy gò suy sút.“Phong Thành?” Cô thấp giọng gọi tên anh “Anh ngốc quá.” Nhớ lại lúc Anh dùng thân thể để che cho cô, cô khóc “Không phải anh không yêu em sao? Muốn ly hôn với em sao? Tại sao lại cứu em?”Tại sao?Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng lại không nói được ra lấy bàn tay anh, cô cảm nhận nó lạnh như băng “Bạn nhỏ Cố không còn..” Cô khóc, nấc lên từng hồi, ràng buộc duy nhất giữa anh và cô đã không còn. Đánh giá từ 199 lượt Bạn đang đọc truyện Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một của Du Vịnh Đích Ngư. Truyện ngôn tình sắc kể về lần đầu tiên gặp dụ dỗ anh " chúng ta đi khách sạn."Anh mập mờ, khẽ nâng cằm cô lên " dáng người cô như thế nào? Đối với phụ nữ, tôi rất kén chọn."" Anh thấy sao? Có hài lòng không?"Tình một đêm, sau khi trời sáng không phải đường ai nấy đi sao? Nhưng tại sao đi đến đâu cô cũng đụng phải anh?" Cố Phong Thành, rốt cuộc anh có phải đàn ông không?"Anh hướng về phía cô như muốn săn tim nàng " có phải là đàn ông hay không, cô thử một chút là biết ngay."Đêm tân hôn, anh dịu dàng cưng chiều cô hết mực. Nhưng truyện hot sau đó lại đẩy cô xuống địa ngục." Cố Phong Thành" cô kêu tên anh " tôi rất yêu anh, anh có yêu tôi không?"" không yêu." Hai chữ, rơi trúng người cô khiến cô tan xương nát thịt.

khe uoc hon nhan mua mot tang mot