Bạn sẽ xem: Soạn Văn 8 Vnen bài xích 32: Ôn Tập Về Văn Nghị Luận chấm dứt Bảng thống kê Sau : trên hijadobravoda.com Tất cảToánVật lýHóa họcSinh họcNgữ vănTiếng anhLịch sửĐịa lýTin họcCông nghệGiáo dục công dânTiếng anh thí điểmĐạo đứcTự nhiên cùng xã hộiKhoa họcLịch sử với Địa lýTiếng việtKhoa
Truyện Teen. Kính vạn hoa - Tập 32 - Bên ngoài cửa lớp. Chương 05. Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ
Nội Dung Truyện : Kính vạn hoa - Tập 32 - Bên ngoài cửa lớpThằng Cung là một thằng thù dai. Vụ thi hoạt cảnh năm ngoái đã qua lâu rồi nhưng nó vẫn nhớ mãi mối hận khom lưng làm voi cho con nhỏ KIm Em chễm chệ. Sau vụ đó, nó cứ khục khặc với Kim Em suốt. Nhưng đến cái ngày tụi con trai bên lớp 9A3 bắt đầu
Truyện Teen. Kính vạn hoa - Tập 32 - Bên ngoài cửa lớp. Chương 04. Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ
Kính vạn hoa của thần chết (phần 1 và 2) Mỗi con người đều phải chết. Có người chết già, có người chết đột ngột: chết vì bệnh tật, tai nạn, giết người, nhảy lầu tự tử … Liệu họ có còn cơ hội sống? Vâng, mười hai cánh cửa mở ra, mười hai thế giới. Bằng cách đến với …
Kính vạn hoa - Tập 01 - Nhà Ảo Thuật. 8.5/10. 25383. Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh. Thể loại: Truyện Teen. Nguồn: gacsach.com. Trạng thái: FULL. Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn rất thân thuộc với các độc giả trẻ. Anh là một hiện tượng trong văn học Vịệt Nam.
PuNfbAw. Chương 6Trong những viên giấy vo tròn kia, thực ra vẫn có một viên thằng Cung không biết biến đi đâu. Đó là viên giấy trước mặt Kim Em. Cung đã quan sát kỹ, ngoại trừ nhỏ Hạnh, đám con gái trong lớp đều hất các viên giấy của tụi 9A3 xuống đấtngay khi chúng vừa xuất hiện. Chỉ trong nháy mắt đã không còn "bức thư tình" nào trên mặt bàn. Viên giấy trước mặt Kim Em cũng vậy. Cũng biến mất. Nhưng Cung lại không hề nhìn thấy Kim Em vun tay vung chân như những đứa khác. Cung ngồi rất gần Kim Em. Khi một thằng nhãi 9A3 chạy vào đặt viên giấy trước mặt Kim Em, Cung trông rất rõ. Vậy mà nó vừa quay tới quay lui một cái đã không thấy viên giấy đó đâu. Cung ghi lắm. Suốt buổi học, nó nhìn lên bảng thì ít mà kín đáo quan sát nhất cử nhất động của Kim Em thì nhiều. Và quả như nó nghĩ, có một lần nó bắt gặp Kim Em đang cúi mặt xuống hộc bàn, lúi húi đọc tờ giấy gì đó. Đích thị là lá thư nhảm nhí kia rồi chứ không sai. Cung tức tối nhủ bụng. Nhưng lần này không hiểu sao Cung cảm thấy sự tức tối của mình có điều gì đó khang khác. Mọi lần, hễ bất bình Kim Em chuyện gì là nó hăm hở lên tiếng chế nhạo hoặc châm chọc ngay. Nhưng bữa nay lòng nó bỗng dưng phân vân quá đỗi. Đã mấy lần nó tính ngoác miệng rêu rao chuyện Kim Em lén đọc thư của tụi con trai 9A3 cho những đứa chung quanh biết nhưng cứ đến phút chót nó lại đâm lưỡng lự. Chưa bao giờ Cung thấy mình ở trong tâm trạng kỳ quặc như thế và nó rất đỗi ngạc nhiên về sự bối rối của mình. Rốt cuộc bữa đó Cung đã chẳng nói gì, cũng chẳng hé môi cho ai biết về những điều nó nhìn thấy. Cung trở về nhà với nỗi hờn giận âm thầm. Nó cũng chẳng rõ nó hờn giận ai và hờn giận điều gì, nhưng nó biết là mình đang hờn giận ghê lắm. Bởi vì nó vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, chị Lệ nó đã nhìn sửng nó - Bữa nay có chuyện gì mà mặt mày em bí xị thế? - Bí xị gì đâu! - Mặt xụ xuống một đống thế kia mà không bí xị? Cung chẳng buồn đáp. Nó làm thinh nhét cặp vào ngăn bàn rồi đi thẳng xuống nhà sau rửa mặt. Khi nó trở lên, chị nó đã dọn cơm ra bàn. Lệ vừa xới cơm ra chén vừa tò mò nhìn em - Bộ sáng nay em không thuộc bài hả? Cung uể oải lắc đầu. - Hay là em làm bài kiểm tra không được? Cung lại lắc đầu. - Như vậy chắc là em nghịch ngợm trong lớp bị thầy cô phạt rồi? - Không phải đâu! - Cung nhăn nhó - Chị đừng có làm thầy bói sờ voi nữa! - Thầy bói sờ voi ư? - Lệ tủm tỉm - Hôm trước em chẳng khoe em từng được đóng vai voi cho Trần Hưng Đạo cỡi ra trận là gì? Nếu như Lệ nói câu đó vào ngày hôm qua hoặc hôm trước đó nữa, Cung đã sầm mặt cự nự rồi. Việc đóng vai voi cho con nhỏ Kim Em cỡi là nỗi ấm ức khó tan trong lòng Cung. Nhưng hôm nay mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. So với nỗi hờn giận sáng nay, việc xích mích xảy ra từ... thời nhà Trần chống giặc đã trở thành quá khứ xa xăm, vì vậy cũng trở nên quá nhỏ. Cung chỉ cằn nhằn - Chuyện đó xưa như trái đất, chị nhắc lại làm chi! Lệ vẫn chưa chịu thôi. Nó bưng chén cơm lên và một tiếng rồi đặt xuống - Thế em còn buồn chuyện gì? Hay là em vẫn còn thù con nhỏ Kim Em đó? - Thù thì chẳng thù! - Cung thở dài đánh thượt, chẳng buồn giấu diếm nữa - Nhưng em bực nó quá. Lúc nào nó cũng khiến em bực mình được. - Thế sáng nay nó lại quên trực sinh à? - Không. - Vậy chắc là nó... Cung cắt ngang - Nó chẳng động chạm gì đến em cả. Lệ mở to mắt - Thế sao em lại bực nó? - Tại vì... Tại vì... Cung ấp úng một hồi vẫn không sao nói hết câu được. Sự lúng túng của ông em khiến Lệ ngạc nhiên - Tại vì sao? Cung nuốt nước bọt - Tại vì nó không giống như những đứa con gái khác. - Ôi chao! - Lệ kêu lên - Chỉ tại vậy mà em bực mình ư? - Chị không hiểu! - Cung nhăn nhó - Không giống ở đây tức là không giống cách xử sự ấy. Lệ chép miệng - Đúng là chị không hiểu thật. Rồi vờ lim dim mắt, Lệ lẩm bẩm - Không giống cách xử sự... Không giống cách xử sự... Thế ra mọi người con gái trên đời phải xử sự giống hệt nhau... - Không phải thế! - Cung bứt tóc - Ý em muốn nói là một người con gái thì không nên nhận thư tình của một người con trai lạ... - Cái gì? - Lệ giật bắn - Sao lại có chuyện thư tình thư tiếc ở đây? Biết lỡ mồm thì đã muộn, Cung đành thở dài "khai báo" tuốt tuột tội trạng của Kim Em - Con nhỏ Kim Em ấy mà, nó ghê lắm. Sáng nay nó nhận thư của tụi con trai bên lớp 9A3. - Sao em biết? - Em nhìn thấy. Tụi con trai 9A3 dạo này tụi nó làm sao ấy. Tụi nó gửi thư cho tụi con gái lớp em đòi làm quen. Những đứa con gái khác đều vứt ba lá thư lăng nhăng đó xuống đất, chỉ có con nhỏ Kim Em là giữ lại và len lén lấy ra đọc... Lệ nhún vai - Nhưng thư đòi làm quen thì không phải là thư tình! Cung làu bàu - Cũng cùng một giuộc cả thôi! Không có ý đồ đen tối thì chả ai mất công làm quen làm gì! Thấy ông em ăn nói ra vẻ ta đây trải đời lắm lắm, Lệ phì cười - Chà, em rành ghê nhỉ? Ngay cả chị đây cũng chẳng biết những chuyện đó nữa là! - Chị không biết nhưng em biết! - Câu nói ngụ ý chễ giễu của Lệ làm Cung nổi cáu - Mấy đứa bên 9A3 là chúa lộn xộn! Lệ nhìn chăm chăm vào mặt em - Nhưng dù như thế cũng chẳng có gì để em phải bực mình! Chị thấy chuyện đó đâu có liên quan gì đến em... - Không liên quan ư? - Cung hoang mang hỏi lại. Lệ gật đầu - Ừ, theo chị thì chẳng có tí gì liên quan. Xác nhận của bà chị khiến Cung thộn mặt nghĩ ngợi. Ừ, con nhỏ Kim Em nó muốn nhận thư, đọc thư ai đâu có dính dáng gì đến mình. Đó là chuyện riêng của nó, sao mình lại khó chịu nhỉ? Cung tự hỏi và lần đầu tiên trong đời nó gặp một câu hỏi khó ơi là khó. Khó đến mức nó loay hoay cả buổi vẫn không tìm ra câu trả lời. Lệ chìa tay ra - Thôi, đưa chén đây cho chị xới cơm. - Em không ăn nữa. Cung nói và trước ánh mắt do hỏi của Lệ, nó buông đũa rời bàn đứng dậy. Cung không ngoảnh lại vẫn biết chị mình đang nhìn theo. Trước đây mỗi khi nó klàm điều không phải, chị nó có dò xét nó thế nào, nó cũng mặc, vẫn xem như không có gì xảy. Nhưng lầm này không hiểu sao nó cảm thấy nhột nhạt quá xá. Nó có cảm giác những tia nhìn xoi mói của bà chị dường như đnag xuyên thấu bụng dạ nó. Mà bụng dạ mình thì có gì đâu nhỉ? Cung chui tọt vào phòng, đóng chặt cửa lại và leo lên đi văng nằm gác tay lên trán, lẩn thẩn ngihĩ. Xét cho cùng thì Kim Em là một con nhỏ rất đáng để mình bực bội. Nó đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện, những chuyện không một người tử tế nào có thể bỏ qua. À, mà cũng không hẳn là như vậy! Nếu ngẫm kỹ lại thì cũng có thể bỏ qua được một số chuyện. Hôm mình sửa lời bài "Hịch tướng sĩ" để trêu nó, nó có gục mặt xuống bàn khóc rưng rức thì cũng khó có thể trách nó được. Đứa con gái nào mà chả vậy. Bị chòng ghẹo đến mức đó chả lẽ nhe răng ra cười hoặc giữ vẻ thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra. Còn hôm mình vẽ bức biếm họa, có lẽ nó muốn xin về luồn dưới tấm kiếng lọt mặt bàn thật. Kim Em là đứa thật thà, chậm chạp, không quen xiên xỏ, chắc không nghĩ sâu xa "lộng kiếng - liệng cống" như mình. Ừ, chắc là mình đã trách oan nó. Mình trách oan nhưng lại không có nó thanh minh, tội nó ghê! Suốt buổi trưa, Cung không tài nào dỗ giấc, cứ nằm nghĩ ngợi miên man. Và nếu lần theo dòng suy nghĩ trong đầu nó thì ai cũng có thể thấy là đang từ chỗ đóng vai "công tố viên" buộc tội Kim Em một cách hăng hái, Cung chuiyển qua làm "luật sư" bào chữa cho "kẻ thù" từ lúc nào không hay và tất nhiên là cũng với một sự hăng hái không kém, thậm chí còn hơn nữa. Chỉ có một chuyện "luật sư" Cung không thể tha thứ cho Kim Em. Đó là chuyện con nhỏ nông nổi này đã không vứt toẹt lá thư của thằng nhãi 9A3 xuống đất như những đứa bản lĩnh khác. Không những không vứt bỏ, nó còn len lén giở ra đọc, thật ngứa con mắt không chịu được. Nhưng dù không chịu được, Cung vẫn phải cắn răng chịu. Bây giờ thì nó lờ mờ hiểu rằng sở dĩ hồi sáng nó không dám làm to chuyện này chỉ vì nó sợ bạn bè trêu. Tụi bạn sẽ bảo nó nói xấu Kim Em là vì ghen tức với tụi con trai 9A3. Ôi, gì chứ "ghen tức" thì xấu hổ lắm! Vì vậy mà Cung ngậm tăm. Rõ ràng so với "vụ án trực sinh" trước đây, "vụ án thư từ" lần này có tính chất đặc biệt hơn hẳn. Nếu không, Cung đau có ngậm bồ hòn làm ngọt và mang bộ mặt đưa đám về tới tận nhà. Đã vậy, từ khi nó để lộ tâm sự, chị Lệ nó cứ tò tò đi theo gặng hỏi hoài khiến nó muốn nổi điên. Sáng hôm sau, lúc nó ôm cặp ra cửa, chị nó còn tủm tỉm nói vói theo - Nè, bữa nay nếu gặp những chuyện không liên quan đến mình thì chớ có bực bội đấy nhé! Câu nói đùa của chị Lệ khiến Cung đỏ mặt tía tai. Vừa ngượng vừa cáu, nó quay lại, gầm gừ - Em không giỡn với chị đâu đấy! Nhìn bộ tịch của ông em, Lệ không nhịn được liền phá ra cười. Không dám làm gì, cũng không dám nấn ná cãi cọ sợ bị trêu tiếp, Cung co giò chạy thẳng một mạch, bụng tiếc hùi hụi không có nanh để nhe, không có gai để xù lên cho bà chị tinh ranh củ nó bớt mồm bớt miệng lại. Cung chưa nguôi giận dỗi bà chị, vào lớp nó lại thêm điên tiết với con nhỏ Kim Em. Cũng lại chuyện liê quan đến thằng nhãi 9A3 hôm qua. Sáng nay, vừa nghe hồi trống ra chơi vang lên, tụi có gái 9A4 liền hè nhau kéo hết ra ngoài, kể cả những đứa xưa nay thường thích ngồi chơi trong lớp như Tú Anh, Vành Khuyên, và Bội Linh. Chắc hẳn tụi nó không muốn tạo cơ hội cho tụi 9A3 nhí nhố kia chạy ra chạy vô lộn xộn! Ý nghĩ dó khiến Cung mỉm cười sung sướng. Nhưng sự sung sướng của Cung không kéo dài tới một phút. Khi ngoảnh đầu sang trái, nó thấy con nhỏ Kim Em vẫn còn ngồi lì tại chỗ, bất chấp tụi bạn đang lũ lượt rồng rắn kéo ra sân. Tất nhiên Kim Em không ngồi chơi. Nó lật cuốn tập trước mặt, chúi đầu lẩm nhẩm ra vẻ ta đây tối hôm qua buồn ngủ quá không có thời gian học bài nên bây giờ phải tranh thủ ôn tiếp chứ thật ra ta không có ý chi khác. Hừ, nhà ngươi đánh lừa ai thì được chứ với ta thì đừng hòng! Cung hằm hè nhủ bụng và bắt chước Kim Em, nó cũng giở tập ra giả bộ học bài. Trong lớp lúc này có cả thảy bốn đứa đang cắm mắt vô tập. Ngoài Cung và Kim Em, còn có thằng Đỗ Lễ ngồi ở bàn chót và thằng Duy Dương ngồi ở dãy bên kia. Dĩ nhiên, trong bốn đứa chỉ có Đỗ Lễ và Duy Dương là chí thú thực sự với chuyện ôn tập. Còn Kim Em, cứ nhẩm vài câu nó lại ngước mắt nhìn ra cửa. Thằng Cung cũng thế, nó dám mắt vào cuốn vở nhưng mắt lại liếc xéo sang phía Kim Em, âm thầm thăm dò động tĩnh. Cái cảnh con chim cắt rình con bọ ngựa còn con bọ ngựa không biết rình con gì bên ngoài cửa lớp cứ thế diễn ra trong thinh lặng...Nguồn hgth /diendan/
Chương 2Cô Vĩnh Bình viết lên bảng ba chữ "Hịch tướng sĩ" to tướng rồi quay nhìn cả lớp - Hôm nay các em sẽ được học một trong những thiên hùng văn nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học nước ta. Đây là một tác phẩm tiêu biểu cho chủ nghĩa yêu nước cao đẹp của thời đại chống Nguyên Mông... Cô Vĩnh Bình mới nói tới đó, dưới lớp lập tức nổi lên những tràng cười rúc rích. Chả là hai chữ "Nguyên Mông" khiến nhiều đứa nhớ lại chuyện cười ra nước mắt trong cuộc thi hoạt cảnh lịch sử năm ngoái. Hồi đó lúc tổ 3 dựng cảnh vua Quang Trung cỡi voi đốc chiến hạ đồn Ngọc Hồi, Đặng Đạo và Phước chui vào tấm vải đóng vai voi cho thằng Bá cưỡi. "Vua Quang Trung" Bá ngồi trên lưng thằng Phước, cựa quậy sao đó khiến mỗi lúc mỗi tụt dần ra phía sau và để ngay trên đầu Đặng Đạo. Bên dưới tấm vải khoác, Đặng Đạo nhăn nhó cứ nự "Mày để nguyên cái mông lên đầu tao như thế, gãy cỗ tao còn gì!". Thằng Cung nghe lõm bõm được hai tiếng "nguyên mông" liền hăm hở đứng lên, nhanh nhẩu đáp "Thưa cô, đó là Trần Hưng Đạo đang tiến đánh giặc Nguyên Mông ạ" khiến ai nấy tròn xoe mắt. Đến khi cô giáo vặn vẹo và những đứa trong cuộc khai ra, mọi người mới vỡ lẽ và đứa nào đứa nấy ôm bụng cười lăn bò càng. Vì vậy, bữa nay nghe cô Vĩnh Bình nhắc đến hao chữ "Nguyên Mông", hơn một nửa lớp che miệng cười khúc khích. Ngay cả con nhỏ Kim Em, mới suýt khóc đây, lúc này cũng tủm ta tủm tỉm. Chỉ có Cung là miệng mồm méo xệch. Tai nóng bừng, nó gục đầu xuống bàn, không dám ngước lên. Cô Vĩnh Bình nhịp cây thước kẻ lên bảng - Các em yên lặng nào! Cả lớp lập tức im phắt. Đầu năm học, không rõ cô giáo mới hiền dữ ra sao, chẳng đứa nào dám giỡn mặt. - Có chuyện gì đáng cười mà các em ồn ào thế? - Cô Vĩnh Bình lại hỏi. Lớp học vẫn lặng như tờ. Lớp trưởng Xuyến Chi mấy lần dợm đứng lên nhưng cuối cùng lại thôi. Tuy rất muốn trình bày với cô giáo nhưng mặt khác nó lại không muốn nhắc tới chuyện cũ. Nó không muốn gợi lại "vết thương lòng" của Cung. Nó không muốn làm Cung xấu hổ. Cô Vĩnh Bình quét mắt dọc các dãy dãy bàn, bụng lạ lùng vô kể. Cô không hiểu tại sao cái lớp 9A4 nom có vẻ đáng yêu này lại nhất quyết không đáp lời cô. Xui cho Kim Em, trong lúc cô Vĩnh Bình đang lặng lẽ dò xét, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó lại chúm chím miệng đánh mắt sang thằng Cung. - Kim Em! Cô Vĩnh Bình hắng giọng gọi. Giọng cô Vĩnh Bình không lớn, nhưng giữa bầu không khí đang căng như sợi dây đàn, tiếng gọi bất thần của cô không khác gì tiếng sấm khiến đứa nào đứa nấy giật bắn mình. Mặt Kim Em xanh lè. Nó "dạ" lí nhí trong miệng và rụt rè đứng lên. Cô Vĩnh Bình nhìn Kim Em chăm chăm - Em hãy nói cho cô biết em cười chuyện gì vậy? - Thưa cô... Kim Em chỉ lúng búng được hai tiếng rồi im bặt. Nó nhìn xuống cuốn tập trước mặt, cố tránh ánh mắt dò hỏi của cô giáo. Cô Vĩnh Bình nghiêm nghị - Em nói đi! - Thưa cô... Lần này Kim Em cũng chỉ thốt được có thế. Cô Vĩnh Bình nhìn vẻ lưỡng lự của đứa học trò, bụng càng thắc mắc. Cô vờ hừ mũi - Chắc em cười cách giảng bài của cô? Nhỏ Kim Em cuống quýt - Dạ, không phải đâu cô ơi! - Nếu không phải cười cô thì em cười chuyện gì? - Em không bao giờ dám cười cô đâu ạ! - Giọng Kim Em chưa hết sợ hãi, nó khẽ liếc về phía thằng Cung, ngập ngừng tiếp - Vừqa rồi tụi em buồn cười chẳng qua là vì hai chữ ... hai chữ "nguyên mông" đấy ạ! - Vì hai chữ "Nguyên Mông"? - Mày cô Vĩnh Bình cau lại - Tại sao vì hai chữ "Nguyên Mông"? Khi bấm bụng "khai" ra hai chữ "nguyên mông", mặt Kim Em đã đỏ lên một cách tội nghiệp. Nay cô Vĩnh Bình hỏi vặn như thế, đời nào nó dám nói. Thấy Kim Em xấu hổ cúi gằm đầu, những đứa khác bụm biệng cố nén cười. Riêng ở hai dãy bàn chót, tụi "tứ quậy" vẫn tỉnh bơ rúc ra rúc rích. Cô Vĩnh Bình nhìn về phía cuối lớp, bực bội - Lâm, Qưới Lương, đứng lên! Dường như đã dự liệu trước, Lâm và Qưới Lương chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt. Hai đứa tươi cười đứng dậy, nhìn mặt mày cứ tưởng tụi nó được kêu lên lãnh thưởng chứ không phải sắp bị trách phạt. Cô Vĩnh Bình quắc mắt - Cô bảo giữ im lặng, sao hai em không nghe? Lâm vờ gãi đầu - Thưa cô, em muốn nghe lắm chứ ạ. Nhưng tại vì tức cười quá, em không kềm được cô ơi. - Em nói rõ ra đi! - Cô Vĩnh Bình thở đánh thượt - Từ nãy đến giờ chuyện gì khiến cacá em tức cười đến thế? Lâm chỉ tay vào Kim Em, giọng tinh quái - Bạn Kim Em đã nói rồi đó cô! Chính hai chữ "nguyên mông"... Cô Vĩnh Bình sốt ruột - Hai chữ đó thế nào? Lâm hấp háy mắt - Dạ, hai chữ đó liên quan đến một "vụ án" năm ngoái ở lớp ta ạ. Nghe cái giọng hài hước của thằng Lâm, tụi bạn biết thừa nó định đem chuyện cũ ra chọc cười. Một số đứa nhăn mặt, một số đứa khác dán mắt vào Lâm, khoái trá chờ đợi. Riêng cô Vĩnh Bình vẫn thật thà tròn mắt - Em nói gì? Lớp ta từng có một "vụ án" à? - Dạ, đúng ra thì không phải là "vụ án", thưa cô! - Lâm chép miệng - Ở đây không có trộm cắp, cũng không có giết người. Chỉ là một vụ nghe trộm thôi ạ. - Nghe trộm? - Cô Vĩnh Bình cắn môi - Ai nghe trộm? Mà nghe trộm chuyện gì? Lâm cười cười liếc mắt sang phía tổ 4 - Bạn Cung đó cô. Bạn Đặng Đạo nói với bạn Bá những điều vô cùng bí mật nhưng tai bạn Cung rất thính nên bạn Cung nghe được... Lâm nhìn lên chỗ cô Vĩnh Bình đứng, thấy trán cô càng lúc càng nhăn tít, nó không dám ăn nói lấp lửng nữa, liền thu nụ cười, hắng giọng - Thưa cô, chả là năm ngoái cô Trinh và cô Nga tổ chức cho lớp em thi hoạt cảnh về lịch sử. Tổ 3 dựng cảnh vua Quang Trung tiến đánh đồn Ngọc Hồi. Bạn Bá đóng vai Quang Trung, bạn Phước và bạn Đặng Đạo đóng vai voi. Bạn Phước làm hai chân trước, bạn Đặng Đạo làm hai chân sau... Lâm thao thao tường thuật. Khi nó kể đến chỗ thằng Cung đứng dậy quả quết thằng Bá chính là Trần Hưng Đạo đang cưỡi voi tiến đánh giặc Nguyên Mông, sau đó tố cáo thằng Đặng Đạo cố tình nhắc bậy cho nó, rồi Đặng Đạo đứng dậy phân trần và ngượng ngùng giải thích tại sao có cái chữ "nguyên mông" oái oăm đó thì cả lớp, kể cả những đứa bất bình với trò đùa dai của thằng Lâm, đều ôm bụng cười sặc cười sụa. Bản thân câu chuyện đã lắm tình tiết buồn cười, lại qua cái giọng kể hài hước thêm mắm dặm muối của thằng Lâm chúa pha trò khiến ngay cả những đứa trong ban cán sự lớp như Xuyến Chi, Vành Khuyên, Hạnh và Minh Vương cũng không thể làm nghiêm. Tụi nó chúm chím nhìn lên bảng, thấy cô Vĩnh Bình cũng đang chúm chím y hệt tụi nó. Nhưng cô Vĩnh Binh chỉ chúm chím một chút thôi, rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang, nói - Lâm, Qưới Lương và Kim Em ngồi xuống đi! Đưa mắt qua các dãy bàn, cô nói tiếp, giọng thong thả và rõ ràng từng tiếng một - Chuyện của em Cung đã là chuyện cũ, vã lại đời học trò ai mà không mắc phải những lỗi như vậy, cô không muốn các em nhắc lại thêm một lần nào nữa. Cô càng không muốn các em xem đó như là một chuyện tiếu lâm để thỉnh thoảng đem ra đùa cợt. Cô Vĩnh Bình không nói cụ thể, nhưng ai cũng biết là cô không hài lòng về thái độ của thằng Lâm. Thằng Lâm là chúa khôn. Nó làm bộ ngờ nghệch, ra vẻ ta đây bị bắt buộc phải nói ra chuyện đó chứ thật sự lòng ta đâu có muốn. Nhưng khi kể chuyện thằng Cung, trông nó mới hào hứng làm sao. Cô Vĩnh Bình tuy mới làm quen với lớp 9Ã, chưa thuộc hết tính nết học trò, nhung cô đâu có để thằng Lâm qua mắt,. Chỉ có điều cô không tiện nêu đích danh nó ra đó thôi. Lời quở trách nh45 nhàng nhưng nghiêm khắc của cô giáo khiến những tiếng cười rơi rớt lập tức im bặt. Cả lớp giở tập loạt soạt, mặt đứa nào đứa nấy lúc này nom ngoan ngoãn hiền lành không chê vào đâu được!Nguồn hgth /diendan/
Thể loại Văn học thiếu nhi Tác giả Nguyễn Nhật Ánh NXB NXB Kim Đồng CTy Phát Hành NXB Kim Đồng Số trang 7200 bộ 45 tập – 5508 bộ 9 tập Ngày xuất bản 11-2020 bộ 45 tập – 01-2016 bộ 9 tập Giá bán FAHASA T I K I SHOPEE I. Giới thiệu sách Kính Vạn Hoa Kính vạn hoa là một bộ truyện dài nhiều tập của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ truyện gồm 54 tập truyện mang tính hài hước kể về những chuyện vui buồn trong giới học trò, những trò nghịch ngợm, những trò chơi thú vị, những bài học cuộc sống sâu sắc và đầy ý nghĩa. Những nhân vật chính là Quý ròm, nhỏ Hạnh, Tiểu Long cùng các nhân vật khác. Mỗi tập là một câu chuyện khác nhau xung quanh ba bạn nhỏ này. Những tập Kính vạn hoa có thể coi là những cuốn sách tâm lý của tuổi học trò. Kính vạn hoa là bộ truyện gắn liền với tên tuổi của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ sách là sự hợp tác dài hơi, bền bỉ, với nhiều tâm huyết của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, nhà văn thiếu nhi đương đại hàng đầu Việt Nam và Nhà xuất bản Kim Đồng. Bộ sách ra mắt tập đầu tiên năm 1995, ra đều đặn trong suốt 7 năm cho tới khi tạm kết thúc ở tập thứ 45 vào năm 2002. Khi bộ sách dừng lại ở tập 45, độc giả bày tỏ sự tiếc nuối và hụt hẫng đến mức, NXB Kim Đồng phải in thêm một tập “Còn chút gì để nhớ”, tập hợp ý kiến, nhận xét, thơ, tranh vẽ của độc giả để “xoa dịu” cơn khát Kính vạn hoa. Dự định kết thúc ở tập 45 sau nhiều trăn trở, nhưng 5 năm sau, trước sự nồng nhiệt của bạn đọc đối với bộ sách, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tiếp tục viết tiếp 9 tập nữa, trong suốt 3 năm. Tới năm 2009, bộ sách Kính Vạn Hoa kết thúc ở con số 54 tập. Kính vạn hoa hiện nay đã được dựng thành phim và 3 phần của bộ phim sản xuất năm 2005, 2006, 2008 đều đã được chiếu trên kênh HTV9 Đài Truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh. Bộ phim đã gây được sự chú ý không chỉ của giới học trò mà đủ các lứa tuổi. Hiện nay, nhà xuất bản Kim Đồng đã tái bản năm 2012 bộ truyện này thành 9 tập khổ lớn và 54 tập khổ nhỏ. Năm 2016, Nhà xuất bản Kim Đồng xuất bản ấn bản Kính vạn hoa mới gồm 18 tập với minh họa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường – bạn tri âm tri kỷ, người đồng hành với các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh suốt hơn ba thập kỷ qua. Nhận định Nhà văn Nguyễn Quang Lập “Với một giọng kể chân chất hồn hậu, khi dí dỏm khi ngọt ngào, cả tếu táo và nghịch ngợm nữa, mỗi cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh giống như một ống kính vạn hoa. Với các em, chỉ cần xoay khẽ một chút các em sẽ thấy biết bao quen thân và lạ lẫm để rồi ngồi cười khúc khích với nhau, hoặc lặng đi, nhìn nhau rưng rưng tiếc thương một cái gì đã mất. Còn với tôi, mỗi lần xoay khẽ kính vạn hoa kia, cả tuổi thơ lộng lẫy và đau đớn tưởng đã chìm sâu khuất lấp vào lãng quên bỗng rực lên trước mắt tôi, làm cho tôi lắm khi khó cầm được nước mắt. “ược tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ”, Nguyễn Nhật Ánh đã nói vậy và anh đã đúng.” – Nhà văn Văn Hồng – Nguyên Tổng biên tập NXB Kim Đồng “Đọc Kính Vạn Hoa, tôi cảm ơn Nguyễn Nhật Ánh đã dày công phản ánh những sinh hoạt muôn mặt của lứa tuổi học trò. Từ cách học với các thủ thuật “phổ thơ” để ghi nhớ thuộc lòng các công thức Toán, Lý, Hóa, Anh văn… đến lối làm thơ, kể vè, dựng hoạt cảnh để học tập các môn Văn, Sử. Từ trò chơi bóng đá, thi giải câu đố… ở sân trường đến những chuyến đi nghỉ hè khám phá các vùng xa. Từ việc tìm hiểu và yêu mến những người thân trong gia đình, thầy cô giáo đến việc làm quen với những bà con lao động đủ các nghề nghiệp bán hàng rong, hốt rác, diễn thế thân cascadeur, đạo diễn điện ảnh, nghệ sĩ ngôi sao, cầu thủ siêu hạng… Một độc giả – Võ Hồng Quân lớp 10C3, PTTH chuyên Hà Nam đã đưa Kính Vạn Hoa vào “Kho vàng kiến thức”, tôi muốn gọi Kính Vạn oa là một bộ “Tiểu bách khoa cho thiếu nhi”.” Nhà văn Lê Minh Khuê “Nguyễn Nhật Ánh trong sáng từ cách nghĩ, cách cảm, từ ngôn ngữ đối thoại, từ cách miêu tả đến xây dựng nhân vật. Tất cả đều đầy sức khơi gợi tới cái đẹp. Anh khơi dậy sự tự tin, tin vào sức mạnh của trí tuệ, tin vào con đường của mỗi người trong đời”. Bộ sách Kính Vạn Hoa 45 tập Kính vạn hoa bộ 45 tập – Nguyễn Nhật Ánh Nhân dịp kỉ niệm 25 năm ra mắt tập đầu tiên trong series Kính Vạn Hoa, Nhà xuất bản Kim Đồng ra mắt độc giả bộ ấn phẩm Kính Vạn Hoa 45 tập theo phiên bản in lần đầu tiên, minh họa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường. Sách in bìa cứng trang trọng. Bộ sách 45 tập được đóng boxset, số lượng in giới hạn 1000 bộ. Điểm đặc biệt, là Tập 1 – Nhà ảo thuật của bộ ấn phẩm này sẽ có chữ ký viết tay trực tiếp của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ sách Kính Vạn Hoa là series truyện thiếu nhi gắn liền với tên tuổi của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ sách là sự hợp tác dài hơi, bền bỉ, với nhiều tâm huyết của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, nhà văn thiếu nhi đương đại hàng đầu Việt Nam và Nhà xuất bản Kim Đồng. Bộ sách ra mắt tập đầu tiên năm 1995, ra đều đặn trong suốt 7 năm cho tới khi kết thúc ở tập thứ 45 vào năm 2002. Bộ truyện Kính Vạn Hoa có ý nghĩa đặc biệt, khơi một luồng gió mới cho nền văn học thiếu nhi Việt Nam thời đổi mới. Bộ sách đã chinh phục nhiều thế hệ bạn đọc, và vẫn tiếp tục khẳng định sức sống qua năm tháng, với niềm yêu mến nhà văn Nguyễn Nhật Ánh của đội ngũ đông đảo bạn đọc nhiều lứa tuổi. Bộ Kính Vạn Hoa phiên bản 45 tập gồm các tập sau Tập 1 Nhà Ảo Thuật Tập 16 Ba Lô Màu Xanh Tập 31 Thằng Thỏ Đế Tập 2 Những Con Gấu Bông Tập 17 Lọ Thuốc Tàng Hình Tập 32 Bên Ngoài Cửa Lớp Tập 3 Thám Tử Nghiệp Dư Tập 18 Cuộc So Tài Vất Vả Tập 33 Họa Mi Một Mình Tập 4 Ông Thầy Nóng Tính Tập 19 Cú Nhảy Kinh Hoàng Tập 34 Cháu Của Bà Tập 5 Xin Lỗi Mày, Tai To! Tập 20 Anh Và Em Tập 35 Trúng Số Độc Đắc Tập 6 Người Bạn Lạ Lùng Tập 21 Tướng Quân Tập 36 Mười Lăm Ngọn Nến Tập 7 Bí Mật Kẻ Trộm Tập 22 Tấm Huy Chương Vàng Tập 37 Lớp Phó Trật Tự Tập 8 Bắt Đền Hoa Sứ Tập 23 Cỗ Xe Ngựa Kỳ Bí Tập 38 Mẹ Vắng Nhà Tập 9 Con Mả Con Ma Tập 24 Giải Thưởng Lớn Tập 39 Đoàn Kịch Tỉnh Lẻ Tập 10 Cô Giáo Trinh Tập 25 Hiệp Sĩ Ngủ Ngày Tập 40 Lang Thang Trong Rừng Tập 11 Theo Dấu Chim Ưng Tập 26 Tiết Mục Bất Ngờ Tập 41 Kho Báu Dưới Hồ Tập 12 Tiền Chuộc Tập 27 Phù Thủy Tập 42 Gia Sư Tập 13 Khu Vườn Trên Mái Nhà Tập 28 Mùa Hè Bận Rộn Tập 43 Khách Sạn Hoa Hồng Tập14 Thủ Môn Bị Từ Chối Tập 29 Hoa Tỉ Muội Tập 44 Quà Tặng Ba Lần Tập 15 Thi Sĩ Hạng Ruồi Tập 30 Quán Kem Tập 45 Kính Vạn Hoa Bộ sách Kính Vạn Hoa 09 tập Kính vạn hoa bộ 09 tập – Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa là tác phẩm công phu nhất trong sự nghiệp của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, được trẻ em Việt Nam nhiều thế hệ yêu thích và đón nhận nồng nhiệt. Những câu chuyện thú vị xoay quanh cuộc sống của nhóm bạn Tiểu Long, Quý Ròm, Nhỏ Hạnh… cùng những chuyến phiêu lưu kì thú, bất ngờ, kì lạ… đã đưa các em bước vào một thế giới “cổ tích hiện đại”, có thực và tràn ngập ánh sáng yêu thương. Bộ sách đã thể hiện tình yêu, trách nhiệm và tâm huyết của tác giả đối với thế hệ trẻ. Nguyễn Nhật Ánh đã “thâm nhập” vào thế giới tâm hồn của tuổi thơ để hiểu và đồng cảm với những cảm xúc, suy tư của các em trước cuộc sống. “Kính Vạn Hoa” đã thực sự phản ánh toàn diện, đề cập tới tất cả các khía cạnh trong đời sống tâm hồn của trẻ em và đặc biệt là trách nhiệm xã hội của nhà văn đối với việc hoàn thiện nhân cách của các em. Bộ truyện có sức sống nội tại lâu bền và sẽ mãi là món quà tinh thần quý giá mà Nguyễn Nhật Ánh – “Hoàng tử bé trong thế giới tuổi thơ” muốn gửi tặng trẻ nhỏ. Phiên bản bộ dày 09 cuốn tập hợp đầy đủ nhất những câu chuyện thú vị có trong “Kính Vạn Hoa”. Với hình thức tuyệt đẹp, bộ sách có giá trị sưu tầm cao dành cho bạn đọc mọi lứa tuổi. Các tập truyện trọn bộ 54 tập Nhà ảo thuật Những con gấu bông p Thám tử nghiệp dư p Ông thầy nóng tính p Xin lỗi mày, Tai To p Người bạn lạ lùng p Bí mật kẻ trộm p Bắt đền hoa sứ p Con mả con ma p Cô giáo Trinh p Theo dấu chim ưng p Tiền chuộc p Khu vườn trên mái nhà Thủ môn bị từ chối Thi sĩ hạng ruồi Balo màu xanh p Lọ thuốc tàng hình p Cuộc so tài vất vả Cú nhảy kinh hoàng Anh và em Tướng quân Tấm huy chương vàng Cỗ xe ngựa kỳ bí p Giải thưởng lớn Hiệp sĩ ngủ ngày Tiết mục bất ngờ Phù thủy p Mùa hè bận rộn p Hoa tỉ muội p Quán kem Thằng thỏ đế p Bên ngoài cửa lớp Họa mi một mình p Cháu của bà p Trúng số độc đắc p Mười lăm ngọn nến p Lớp phó trật tự Mẹ vắng nhà p Đoàn kịch tỉnh lẻ Lang thang trong rừng p Kho báu dưới hồ p Gia sư p Khách sạn Hoa Hồng p Quà tặng ba lần p Kính vạn hoa Nguyễn Nhật Ánh quyết định kết thúc bộ truyện lần thứ nhất ở tập này năm 2002, nhưng 5 năm sau ông tái bút. Người giúp việc khác thường Ngủ quên trên đồi Kẻ thần bí Bạn gái Cửa hàng bánh kẹo Một ngày kì lạ Tóc ngắn tóc dài Má lúm đồng tiền Cà phê áo tím p là các tập truyện đã được dựng thành bộ phim truyện cùng tên. Đặc điểm của các tập truyện Các tập chủ yếu kéo dài 10 chương trừ tập 45. Kính vạn hoa56 chương. Các tập truyện được viết theo dòng thời gian đầu năm lớp 8 đến đầu năm lớp 10 của các nhân vật. Mặc dù đa số các tập có cốt truyện độc lập và có thể đọc theo bất kì thứ tự nào, một số chi tiết, tên gọi thường được sử dụng lại trong truyện, hoặc chi tiết nhỏ trong tập này được phát triển trong tập khác Như tập 21. Tướng quân và 32. Bên ngoài cửa lớp. Một số câu chuyện có thể kéo dài lên 2 tập hoặc các tình tiết được sử dụng liên tục trong 2 hoặc 3 tập liền kề Tập 1. Nhà ảo thuật và tập 2. Những con gấu bông. Tập 8. Bắt đền hoa sứ và tập 9. Con mả con ma. Tập 11. Theo dấu chim ưng và tập 12. Tiền chuộc Tập 16. Ba lô màu xanh, tập 17. Lọ thuốc tàng hình và tập 18. Cuộc so tài vất vả Tập 27. Mùa hè bận rộn và tập tỉ muội Tập 40. Lang thang trong rừng và tập 41. Kho báu dưới hồ Tập 46. Người giúp việc khác thường và tập 47. Ngủ quên trên đồi Tập 48. Kẻ thần bí và tập 49. Bạn gái. Ngoài ra, còn có một số tập mà một hoặc hai trong 3 nhân vật chính vắng mặt nhất là các tập viết về thời gian nghỉ hè của các nhân vật hoặc chỉ đóng vai trò phụ Tập 1. Nhà ảo thuật Tập 5. Xin lỗi mày, Tai To Tập 8. Bắt đền hoa sứ Tập 9. Con mả con ma Tập 13. Khu vườn trên mái nhà Tập 27. Phù thuỷ Tập 28. Mùa hè bận rộn Tập 29. Hoa Tỉ muội Tập 30. Quán kem Tập 46. Người giúp việc khác thường Tập 47. Ngủ quên trên đồi Tập 50. Cửa hàng bánh kẹo. II. Review sách Kính Vạn Hoa Dưới đây là tổng hợp Review sách Kính Vạn Hoa của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quát nhất về cuốn sách và không cần mất thời gian tìm kiếm. Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi và cập nhật thông tin mới nhất nhé. 1. NGUYỄN VIỆT CHÂU LINH review sách Kính Vạn Hoa Khó mà có thể gói gọn hết tất cả những cảm nghĩ của mình về bộ truyện từng là một phần của tuổi thơ này trong một bài review. Mỗi một tập truyện là một màu sắc khác nhau, một thế giới khác nhau và một niềm vui trẻ thơ nho nhỏ khác nhau, nhưng đều để lại những dư vị đặc biệt. Bộ ba nhân vật chính cũng thật đặc biệt. Cái gì giỏi thì rất rất giỏi, cái gì dở cũng rất rất dở. Nên mới tạo thành một bộ ba vô đối như thế. Hồn nhiên và trong veo, tự nhiên mà sâu sắc, hài hước mà thâm sâu, Kính Vạn Hoa là bộ truyện chứng minh khả năng viết truyện thiếu nhi tài tình của Nguyễn Nhật Ánh. Cứ như ông đã lưu lại tất cả tuổi thơ của mình và của biết bao những đứa trẻ khác vào một cuốn phim và giờ chỉ giở nó ra và chiếu lại vậy. Thời niên thiếu của mình có lẽ không có những trải nghiệm thú vị bằng bộ ba Hạnh, Long, Quý chắc vì chẳng có cái gì mà mình thực sự “rất rất giỏi” cả xD, nhưng đọc Kính Vạn Hoa chính là một trải nghiệm vô cùng thú vị. 2. DƯƠNG PHÚ review sách Kính Vạn Hoa Bác Nguyễn Nhật Ánh là một trong những tác giả đầu tiên mình ngưỡng mộ, và “Kính vạn hoa” cũng là một trong những series truyện dài mình thích nhất. Những điều khiến mình luôn dành một sự ưu ái đặc biệt cho những tác phẩm dán nhãn “Nguyễn Nhật Ánh” nằm ở lối hành văn dí dỏm và các nhân vật chính dễ thương họ không bao giờ hoàn hảo, họ có những thói xấu đôi khi cực kì khó ưa, nhưng họ sẽ luôn luôn có một trái tim hướng thiện chân thành. Những điều này đã được thể hiện cực kì rõ ràng xuyên suốt 54 tập truyện của “Kính vạn hoa”. Hiếm có ai đọc xong những trang sách của ánh Ánh lại không thực lòng yêu quý bộ ba Quý, Long, Hạnh và những câu chuyện phiêu lưu của họ, mà mình thì tất nhiên chẳng nằm trong nhóm hiếm có đó rồi. Ở những cô bé cậu bé ấy luôn có điều gì đó khiến mình thấy đồng cảm và muốn dõi theo mãi, những câu chuyện phiêu lưu của bộ ba ấy cũng không khi nào thôi cuốn hút mình, dẫu có là những tập truyện gay cấn nhất hay là những khoảng lặng dịu dàng. Tính cách của cả ba giống như một sự bù trừ cho nhau vậy, tạo nên những tương tác vô cùng thú vị. Vì là một bộ truyện đồ sộ nên tác giả cũng rất chú trọng xây dựng những nhân vật khác ngoài Quý, Long, Hạnh, và dù là nhân vật nào thì bác Ánh cũng rất biết cách khiến người đọc phải chú tâm theo dõi vào nhân vật ấy, mong muốn hiểu được câu chuyện của họ và đôi khi còn chờ mong sự xuất hiện trở lại của họ nữa với mình thì đó là cậu bé Thỏ Đế Duy Dương – một người bạn cùng lớp với bộ ba của chúng ta Nếu bạn đọc một lèo từ đầu đến cuối, bạn sẽ nhận thấy sự tiến bộ rõ rệt trong lối hành văn, cách triển khai cốt truyện và cả cách xây dựng nhân vật qua từng câu chuyện một. Đây là điều mình rất trân trọng ở bác Ánh, vì bác luôn cố gắng để mang đến những tác phẩm viết cho thiếu nhi thật hay và ý nghĩa. Dẫu còn một vài điểm chưa thật sự vừa ý những đoạn thoại còn mang tính kịch, một số nhân vật bị khắc họa hơi quá đà, và đôi khi cốt truyện còn lan man nhưng những điều đó vẫn là quá nhỏ, nếu đem so sánh với niềm vui mà mình có được khi đọc cả series này. 3. NGUYỄN ÁNH NGUYỆT Ereka review sách Kính Vạn Hoa Kính vạn hoa bộ 18 tập – Nguyễn Nhật Ánh Người ta thường nói mọi so sánh đều khập khiễng, nhưng nếu có thể, thì độ hấp dẫn và ý nghĩa của bộ truyện Kính Vạn Hoa nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đối với trẻ em Việt Nam cũng giống như Harry Potter J. K. Rowling đối với trẻ em trên thế giới. Nhiều thông điệp và bài học được cài cắm trong từng câu chuyện Kính Vạn Hoa mang đến cho tất cả chúng ta, đã đang và sẽ, mãi là trẻ em, những ấn tượng và rung động khó phai, thậm chí có thể đọc đi đọc lại mà vẫn không ngán. Đơn giản, đó là cả một thời tuổi thơ với những tình bạn thật đẹp và hồn nhiên, nhưng cũng không kém phần “gay cấn”. Như chúng ta cũng biết là bộ truyện xoay quanh tình bạn, cuộc sống, việc học hành và những trò nghịch ngợm của bộ 3 bạn thân Quý ròm, Tiểu Long và Hạnh cận, mỗi bạn một tính cách cùng với các nhân vật phụ là các bậc phụ huynh, bạn bè, thầy cô. Thế giới trong Kính Vạn Hoa là một thế giới sinh động, đầy màu sắc và vô cùng gần gũi với tất cả trẻ em Việt Nam. Cho dù bạn ở đâu trên đất nước này, bạn cũng vẫn có thể cảm nhận được một phần cuộc sống và tuổi thơ của mình ở trong đó. Đó là cái tài của Nguyễn Nhật Ánh trong tất cả các truyện của mình khi chỉ với lối viết đơn giản, tự nhiên, ngôn ngữ gần gũi dễ hiểu. Từng câu chuyện, từng lời đối đáp, lý luận, những trò nghịch ngợm, những lỗi lầm và những cuộc phiêu lưu “tỏ ra nguy hiểm” của 3 bạn nhỏ đã khiến tất cả chúng ta say sưa say sưa… Dưới đây là một số điều mà mình rút ra được từ bộ truyện đầy ý nghĩa này Truyện thích hợp cho lứa tuổi độc giả cấp 2, cấp 3 nhưng nội dung và cách viết không hề trẻ con. Nếu là trẻ con thì đọc dễ hiểu, mà là người lớn thì đọc vẫn thích. Kính Vạn Hoa là những câu chuyện không hề đơn giản một chút nào, mà thậm chí nó còn vô cùng gay cấn và hồi hộp, sẽ khiến tất cả chúng ta bất ngờ trong từng phút giây. Đọc truyện Kính Vạn Hoa, bạn sẽ có những giây phút thư giãn và sảng khoái, đôi khi còn có cả sự xúc động. Bởi đó là Tuổi học trò rất đỗi hồn nhiên, vô tư và nghịch ngợm của những tình bạn đẹp và trong sáng. Đọc Kính Vạn Hoa, cả một bầu trời tuổi thơ của chúng ta sẽ hiện ra. Chân thực và sống động. Mỗi tập truyện trong Kính Vạn Hoa đều mang một màu sắc riêng, xoay quanh thế giới riêng của từng thành viên trong lớp. Ai cũng có nội tâm, cũng mang nhiều cảm xúc về hoàn cảnh cá nhân mà ở lớp họ không bộc lộ ra. Tuy nhiên, bằng tình bạn chân thành, các bạn đã mang tới cho chúng ta những câu chuyện vô cùng xúc động về một thằng Đỗ Lễ chuyên môn “để lỗ” lại là đứa cháu có hiếu, thương bà; hay thằng Cung độc mồm, thù dai lại có những rung động vô cùng trong sáng; rồi lớp phó kỷ luật Minh Vương hiền lành, Đặng Đạo ”tới lớp ngủ ngày là đít con voi” lại có một cuộc sống gia đình khó khăn.. Mỗi tập truyện Kính Vạn Hoa đều mang lại cho chúng ta rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau mủi lòng có, xúc động có mà thót tim cũng có; giật mình có mà sợ hãi cũng có. Trên tất cả, là chúng ta thấy được tình bạn sẵn sàng giúp đỡ chia ngọt sẻ bùi của các bạn. Mỗi một câu chuyện của Kính Vạn Hoa là một chuyến phiêu lưu kỳ thú của những người bạn nhỏ và chứa đựng trong đó là biết bao những bài học bổ ích về tình cảm bạn bè, gia đình, tình cảm đối với những số phận cơ nhỡ… Mỗi một câu chuyện của Kính Vạn Hoa là một chuyến phiêu lưu kỳ thú của những người bạn nhỏ và chứa đựng trong đó là biết bao những bài học bổ ích về tình cảm bạn bè, gia đình, tình cảm đối với những số phận cơ nhỡ…> Kính Vạn Hoa mang lại cho chúng ta một niềm đam mê Văn học mà bất cứ ai cũng nên thử đọc và thưởng thức những câu truyện thể loại như thế để hiểu sâu hơn về xã hội. “Lọ thuốc tàng hình”, “Thằng thỏ đế”, “Hoa tỉ muội”, “Ngủ quên trên đồi”, “Cô giáo Trinh”, ” Nhà ảo thuật”, “Tấm huy chương vàng”, “Một ngày kỳ lạ”… – một thế giới Kính Vạn Hoa đầy màu sắc và không lẫn vào đâu được. Nếu như ai đó hỏi bạn về cuốn sách dành cho thiếu nhi,cho tuổi thơ của bọn trẻ, hãy đừng ngần ngại mà nói ngay ra, đó chính là Kính Vạn Hoa. Ba nhân vật chính của Kính Vạn Hoa là nhỏ Hạnh “mắt kiếng”, Quý ròm “thần đồng” và Tiểu Long giỏi võ được Nguyễn Nhật Ánh đưa vào những chuyến du lịch thú vị, khám phá những miền đất mới cũng với những câu chuyện đầy bất ngờ, thú vị. Để rồi từ đó chúng ta nhận ra bọn trẻ vô cùng thông minh, thậm chí nhiều lần cung cấp cho chúng ta biết bao nhiêu thông tin về cuộc sống, kinh nghiệm đi rừng, xác định vị trí… Qua các nhân vật, Nguyễn Nhật Ánh đã cung cấp cho độc giả thiếu nhi và cả người lớn về các kiến thức cần biết mà lại theo cách rất giản dị thông minh, làm người đọc không có cảm giác mình bị nhồi kiến thức vào đầu, mà thật sự tiếp thu, yêu thích nó. Kính Vạn Hoa trình bày cuộc sống như những trò chơi nhưng cũng là những bài học, vừa học, vừa chơi. Ví dụ Trò biểu diễn ảo thuật của Quý ròm là những thí nghiệm về hóa học. Cuộc tìm kiếm, khám phá ý nghĩa những câu thơ, câu văn bí hiểm trên các danh thắng ở Vũng Tàu là bài học về óc quan sát, phân tích. Những cuộc chơi ném lon ở Đầm Sen là bài học về tính kiên trì. Đằng sau những bài học cụ thể đó là những tình cảm đẹp lòng ham mê khoa học, tình bà cháu, cha mẹ, anh em, bạn bè… Trong Kính Vạn Hoa, Nguyễn Nhật Ánh chỉ thể hiện mặt bản chất, mặt tốt đẹp của các em và cộng đồng. Nhưng Nhân vật trẻ em của anh có ưu, có khuyết và không xấu, không hư. Sau tất cả, có thể xem bộ truyện Kính Vạn Hoa là những cuốn sách tâm lý của tuổi học trò. Có thể nói, Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh quả không hổ danh là nhà văn của tuổi thơ và tuổi trẻ, khi mà cho dù tuổi của ông có thể tăng theo thời gian, nhưng cách viết văn của ông thì vẫn cứ mãi là dành cho tuổi trẻ như vậy. III. Trích dẫn sách Kính Vạn Hoa Kính vạn hoa bộ 45 tập – Nguyễn Nhật Ánh “ Cứ lắc một cái, một câu chuyện mới lại hiện ra.” ————— “- Chính phải cứ dậy sớm như thế này cháu mới còm nhom đấy! Cứ để cho cháu ngủ sướng mắt, chẳng mấy chốc cháu sẽ to đùng như thằng Tiểu Long cho bà xem!” ————— “ – Trên đường đến nhà mày, tao gặp một con chó! Tiểu Long gục gặc đầu – Tao hiểu rồi! Và mày đánh nhau với nó! – Ừ. – Và đó là một con chó… con! – Dẹp mày đi! – Quý ròm sầm mặt – Một con béc-giê giống ức đàng hoàng! Nó bay vào người tao. Thế là tao lập tức bay… -…lên lề! – Tiểu Long bất thần chen ngang.” ————— “ – Thưa cô, em nghĩ ra rồi ạ! – Ồ, hay quá! Cô Diệu Lý vui vẻ kêu lên. – Thế vật gì nở ra khi nóng lên và co lại khi lạnh đi vậy? Tiểu Long hí hửng- Thưa cô, thời gian ạ! – Thời gian? – Môi cô Diệu Lý vẽ thành hình chữ O. Không chỉ cô mới ngạc nhiên trước câu trả lời kỳ dị của Tiểu Long. Tụi bạn ngồi dưới, kể cả Quý ròm và nhỏ Hạnh, đều há hốc độ của mọi người khiến Tiểu Long cảm thấy chột dạ. Nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô Diệu Lý đã hỏi tiếp, giọng chưa hết sửng sốt- Tại sao lại là thời gian? Linh cảm có chuyện gì đó không ổn nhưng không đủ thì giờ để suy nghĩ, Tiểu Long đành bấm bụng đáp theo những gì vừa xẩy ra trong đầu – Thưa cô, bởi vì những ngày hè nóng nực thường dài ra, còn những ngày mùa đông lạnh lẽo thường thun ngắn lại ạ! Tiểu Long vừa dứt lời, lớp học đang yên lặng bỗng nổ ra một trận cười ngặt nghẽo.” ————— “Thuở bé, tôi mê cái kính vạn hoa, và bây giờ, đã lớn, tôi vẫn mê thứ đồ chơi này. Nếu được bỏ phiếu, tôi sẽ không ngần ngại bình chọn ống kính vạn hoa là đồ chơi kỳ thú nhất của tuổi thơ, là quà tặng tuyệt diệu nhất mà người lớn đã nghĩ ra cho trẻ em. Hằng hà bông hoa lần lượt xuất hiện dưới tay mình, chỉ sau mỗi cái lắc nhẹ. Những cánh hoa không ngừng thay dáng, những sắc hoa không ngừng đổi màu, có tới hàng vạn, hàng triệu những bông hoa như thế, và tuyệt vời thay, không bông hoa nào giống bông hoa nào trong hàng vạn hàng triệu cái kia.” ————— Kính vạn hoa bộ 09 tập – Nguyễn Nhật Ánh Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè! Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!
Chương 10 Bọn trẻ đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu. Không ai nói với ai một tiếng nào. Những ngày vừa qua, cả bọn hăm hở truy lùng dấu vết của bọn người bí mật, từ chùa Phật nằm, Bạch dinh đến pho tượng Chúa trên Mũi Nghinh Phong, lang thang trên các đường phố ban ngày, xông vào sân khấu ca nhạc ban đêm... nhưng quả thật chưa rợn như tòa nhà kỳ bí này. Tiểu Long phá tan sự im lặng trước ngọ nguậy đầu và thu nắm tay quệt mũi - Nơi này vắng quá! Tiểu Long nói trổng không nhưng đứa nào cũng biết là nó ám chỉ tòa đứa nhát gan nhất bọn là Quý ròm và nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ nơm vậy, Mạnh còn đế thêm - Đây chắc là tòa lâu đài ma! - Đừng nói bá láp! Làm gì có ma với quỷ! Quý ròm sầm mặt, có vẻ nó muốn tự trấn an hơn là trách móc thằng em chuyên nói điều xúi quẩy. Rồi nó quay sang nhỏ Hạnh - Giờ sao Hạnh? - Sao là sao? - Xông vô hay về? Trong thâm tâm, Quý ròm muốn bỏ về nhà nằm tính kế khác, khi nào thật an toàn đâu vào đó rồi mới quay trở lại thám nó không muốn tự miệng mình đưa ra đề nghị đó, sợ Tiểu Long và nhất là thằng Mạnh lẻo mép kia châm chọc, chế nhạo. Quý ròm làm bộ hỏi nhỏ Hạnh, hy vọng nhỏ Hạnh vốn chẳng bạo dạn gì hơn mình sẽ nhanh nhẩu kêu gọi cả bọn rút ngờ nhỏ Hạnh trả lời trớt quớt - Xông vô chứ! Chẳng lẽ cất công tới đây rồi lại bỏ về? - Bộ Hạnh không sợ ma sao? Đang lộn ruột trước câu trả lời ngoài dự liệu của nhỏ Hạnh, Quý ròm buột miệng hỏi, quên béng mất trước đây chưa tới một phút nó vừa nạt nộ thằng Mạnh về ba cái chuyện ma quỷ "bá láp". - Ma quỷ gì ở đây! Tòa nhà này chỉ là sào huyệt của bọn người kia thôi! Nhỏ Hạnh đáp, giọng cố trấn không tin ma quỷ, nhưng khung cảnh vắng vẻ của tòa nhà vẫn khiến lồng ngực nó không ngớt phập phồng. - À, đúng rồi! - Mạnh lại bô bô - Đây chỉ là người ta thôi! Ma gì mà biết vẽ đường, biết làm thơ, lại thuộc cả nhạc Trịnh Công Sơn nữa! Mạnh đúng là đứa a nãy bảo có ma, bây giờ bảo không có ma, quay ngoắt 1800 vậy mà nó cứ tỉnh khô, không đỏ mặt một tí ti. Nhưng đang lúc "tình hình căng thẳng", Quý ròm không thèm khụt khịt mũi - Vậy tụi mình xông đại vô hén? Không đứa nào trả lời nhưng tám bàn chân tự động nhích lên. Tòa nhà dần dần hiện rõ trong tầm mắt bọn âm u kỳ bí của nó vẫn không giảm, ngược lại càng tăng bọn vẫn lặng lẽ nhích tới, thận trọng và chậm chạp. Đột nhiên, Quý ròm sực nhớ một chuyện, liền tái mặt thì thào - Dừng lại! Dừng lại đã! - Gì vậy? - Ba cái miệng cùng nín thở, hỏi. Quý ròm nuốt nước bọt - Tụi mày có nhớ câu thơ thứ hai trên vai pho tượng không? Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Mạnh liền cau mày và khi nhớ ra câu thơ mà Quý ròm nhắc tới, đứa nào đứa nấy biến hẳn sắc giờ bọn trẻ mới thấy hết sự đe dọa khủng khiếp của câu thơ "Đầm rồng hang cọp chớ xông vô".Bất giác, cả bọn cảm giác như ai đang thổi vào gáy mình và không hẹn mà cùng nhất loạt quay đầu chẳng đứa nào thấy gì, ngoài những lá thông rơi mỗi lúc một dày. - Thật là vô lý! - Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán, lẩm bẩm. - Chị lại phát hiện ra điều gì mới nữa hả?- Mạnh tò mò hỏi. Nhỏ Hạnh buột miệng theo ý nghĩ - Những mật hiệu tụi mình từng khám phá trước đây chứng tỏ đây là đầu mối liên lạc của một băng đảng bí nếu vậy thì tại sao hai câu thơ trên vai pho tượng lại có ý dọa dẫm?Chẳng lẽ chúng lại đi đe dọa đồng bọn của chúng? Nghe nhỏ Hạnh phân tích, cả bọn đều thuỗn mặt nhỉ, tại sao lại vô lý như thế được? Mạnh lắp bắp lên tiếng - Hay là câu thơ này là dành cho tụi mình? - Dành cho tụi mình?- Tiểu Long ngạc nhiên. - Ừ! - Mặt Mạnh méo xệch - Có nghĩa là sự theo dõi của tụi mình đã bị phát hiện từ lâu! Và bọn chúng đang định giăng lưới tóm cổ tất cả những đứa mình! Câu nói cộng thêm thái độ sợ sệt của Mạnh khiến ba đứa kia hoảng vía đưa mắt lấm lét nhìn quanh. - Không phải đâu! - Nhỏ Hạnh cười gượng gạo - Nếu định giăng lưới tụi mình chẳng khi nào bọn chúng lại hăm he trước như thế! Quý ròm nhún vai - Nhỡ đó là kế khích tướng thì sao? Chất vấn của Quý ròm làm nhỏ Hạnh cứng có thể lắm! Biết đâu bọn chúng cố tình làm như vậy để khiêu khích, để dụ cho tụi mình tức khí xông vô! Nhỏ Hạnh đang loay hoay chưa biết nên quyết định thế nào thì Mạnh đã vội vàng đề nghị - Hay là mình đi báo công an? - Em hở ra một tí là báo công an! - Nhỏ Hạnh lườm Mạnh - Nhỡ xông vào đó, chẳng tìm thấy gì, chỉ là căn nhà hoang thì họ sẽ nghĩ thế nào về tụi mình? Lần trước đề nghị báo công an, bị Quý ròm chế giễu, lần này lặp lại đề nghị đó lại bị nhỏ Hạnh phản bác, Mạnh chán nản làm thinh, không thèm ý kiến ý cò gì nữa. Tiểu Long liếm môi - Vậy bây giờ tính sao? - Theo Hạnh thì tụi mình cứ lại gần quan sát! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng dứt khoát - Mình dò xét thật cẩn thận, khi nào khám phá được âm mưu gì cụ thể, lúc đó hãy đi báo công an! Cả bọn lại lẳng lặng tiến về phía tòa ròm cố bước thật mà lá thông êm như nhung, không phát ra những âm thanh rào rạo như những loại lá khô khác. Tòa nhà bây giờ đãở ngay trước trẻ đã có thể nhìn thấy vẻ tiêu điều, hoang vắng của nó qua những bức tường ố vàng, loang lổ nước mưa, những chân tường lấm tấm rêu và dãy hàng rào xiêu vẹo bao quanh. Tiểu Long nhìn cánh cổng rào đổ ngoặt qua một bên, ngần ngừ hỏi - Vào chứ? - Ừ! - Hạnh khẽ gật đầu. Từng đứa một, bọn trẻ lần lượt lọt vào trong sân. Cửa trước của tòa nhà không đóng, chỉ khép sau cánh cửa hớ hênh ấy hẳn có nhiều bí mật cũng như bao nhiêu là cạm vậy nên chẳng đứa nào có ý định xộc vào nhà. Cả bọn còn đang phân vân thì Quý ròm khoát tay - Vòng ra phía sau! Tòa nhà khá dài, trổ rất nhiều cửa hông, nhưng tất cả những cánh cửa này đều đóng im ỉm. Phía sau là một khu vườn nhỏ, lá khô rụng đầy, chứng tỏ đã lâu rồi không có ai sống ở đây. - Chẳng thấy gì khả nghi cả! - Mạnh thì thầm. Tiểu Long đưa mắt nhìn về phía hành lang đằng sau tòa nhà - Mình vào đó thử coi! Quý ròm nhớn nhác - Nguy hiểm lắm! - Chẳng có ai trong đó đâu! - Tiểu Long quệt mũi, giọng trấn an, chả rõ nó trấn an Quý ròm hay trấn an chính nó. Quý ròm liếc nhỏ Hạnh - Sao Hạnh? - Vào đại đi! - Nhỏ Hạnh mím môi - Nhưng phải hết sức cảnh giác! Nhỏ Hạnh nói vừa dứt câu, một tiếng "bịch" vang lên sau lưng khiến đứa nào đứa nấy giật bắn người, vội vàng quay đầu lại. Nhưng bọn trẻ chẳng nhìn thấy gian vẫn u tịch không một bóng người. - Chắc có ai chọi mình! - Mạnh rùng mình nói. - Bậy! Tiểu Long gạt phắt, và nó đảo mắt nhớn nhác nhìn quanh. - Đây nè! - Tiểu Long bỗng chỉ tay vào một trái mít héo nằm lăn lóc trên mặt đất - Chỉ là một trái mít rụng! Trước phát hiện "quan trọng" của Tiểu Long, bọn trẻ thở phào và nhanh chóng lấy lại tinh thần. Rồi sau một thoáng nhìn nhau có tính cách hội ý lần cuối, Tiểu Long rón rén đi trước, ba đứa kia thập thò đi sau, cả bọn nín thở men theo dãy hành lang phía sau, lần mò vào bên trong tòa nhà. Sau khi vượt qua một khung cửa vòm không cánh, cả bọn lọt vào một gian phòng ngổn ngang đồ đạc. Xoong nồi, tủ lớn, tủ nhỏ, ghế gãy chân, bàn gãy cẳng cùng trăm thứ hầm-bà-lằng khác chất thành đống, chỏng chơ, bừa mốc meo bốc lên sặc lẽ đây là kho chứa đồ cũ đã bỏ hoang nhiều năm. Nhà kho thông qua một gian phòng khác bằng một cánh cửa khép mắt qua khe hở, thấy bên kia tối om om, Mạnh níu tay Tiểu Long - Vào không? Tiểu Long không hé răng, có lẽ sợ bị kẻ địch phát chỉ trả lời bằng một cái hất đầu. Thế là nó tiếp tục đi trước, ba đứa kia lẽo đẽo bám sát sau lưng, cả bọn đẩy cửa bước sang phòng cửa lâu ngày không tra dầu mỡ, đụng vào là "cót ca cót két", nên Tiểu Long không dám xô chỉ mở he hé vừa đủ một thân người lọt qua. Ánh sáng mù mờ khiến bọn trẻ phải dọ dẫm từng bước. Đang khoa chân sờ soạng, Tiểu Long bỗng kêu "á" một tiếng và chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cả người nó đã lọt tõm xuống phía dưới. Tiếng kêu thất thanh đầy kinh hoàng của Tiểu Long khiến ba đứa kia dựng ngược tóc cũng như Tiểu Long, chưa rõ điều gì đang xảy ra cũng chưa biết phải phản ứng như thế nào, cả bọn đột nhiên cảm thấy như đang đặt chân vào khoảng không và trong nháy mắt, tất cả đều rơi nhào xuống hố. "Thôi thế là hết đời rồi!", bọn trẻ kinh hãi nhủ bụng và nhắm mắt chờ những mũi chông nhọn xuyên qua người. Nhưng bọn trẻ không rơi thẳng xuống đáy tấm lưới căng lưng chừng đã giữ tất cả lại và nhốt chặt bọn trẻ ở đó. Mạnh quờ quạng trong bóng tối - Ai đây? - Tao. - Anh Long hả? - Ừ. - Anh làm gì mà ngọ nguậy lung tung thế? - Tao đang tìm cách thoát ra! Mạnh khịt mũi - Thoát quái thế nào được! Một mớ bùng nhùng như thế này! - Ừ! - Tiểu Long thở dài - Phen này xem như chết cả nút rồi! - Tại thằng Mạnh cả thôi! - Quý ròm thình lình lên tiếng, giọng hậm hực - Miệng nó ăn mắm ăn muối, lại nói toàn điều xúi quẩy! Nó bảo "giăng lưới" thì y như rằng có "lưới giăng"! - Tại anh với chị Hạnh chứ bộ! - Mạnh gân cổ cãi - Em đã bảo đi báo công an mà hai người cứ cản! - Thôi đừng cãi nhau nữa! - Tiểu Long xen lời - Chết đến nơi rồi mà còn gây gổ! - Làm gì mà chết?- Mạnh giật thót. - Lần tới sào huyệt bí mật của người ta, ai mà để cho mình sống! - Giọng Tiểu Long rầu rĩ - Người ta sẽ bỏ từng đứa mình vô bao tải ném hết xuống biển ấy chứ lại! - Thế thì mẹ em biết đâu mà tìm! - Mạnh bỗng dưng mất hết vẻ láu lỉnh thường ngày, giọng nó bắt đầu sụt sịt. - Im nào! - Nhỏ Hạnh suỵt khẽ - Hình như có người đang đi đến! Cả bọn lập tức nghiêng tai nghe Mạnh đang nức nở cũng im bặt. Quả nhiên có tiếng chân lao xao trên miệng phải một, mà dường như có rất nhiều người đang chuyển động. Bọn trẻ ngóc cổ nhìn lên, nín thở chờ đợi. Đột nhiên ánh sáng tràn ngập cả căn phòng, như thể mọi cánh cửa đều được mở toang cùng một lúc. Cả bọn vội vàng đưa tay dụi mắt và khi định thần lại, đứa nào đứa nấy đều nghệt mặt nhố trên miệng hầm khoảng một chục thanh niên, có cả các cô đang nhìn bọn Quý ròm bằng vẻ mặt tươi cười pha chút chế giễu. - Ối trời! - Một người giả vờ ôm mặt kêu lên - Dám mặt đồ tắm để đi làm nhiệm vụ cơ đấy! Ghê thật! Một người khác nói - Mà sao các bạn trẻ này không vào cửa trước nhỉ Nếu vào đàng hoàng theo cửa trước thì đâu đến nỗi bị treo toòng teng thế này! Những lời châm chọc, trêu ghẹo thi nhau trút xuống khiến bọn trẻ đỏ mất cảnh "thập tử nhất sinh", "nghìn cân treo sợi tóc", Tiểu Long sầm mặt - Muốn giết thì cứ giết! Bọn này không chịu để ai làm mất danh dự đâu đấy! Lời lẽ hung hăng của Tiểu Long khiến các cô gái cười khúc khích - Ối chà chà, oai gớm! Thật chả hổ là Mèo Rừng, mới đùa tí tẹo đã xù lông... mèo lên rồi! Một anh trông chững chạc, vẻ như thủ lĩnh của bọn kia, đưa tay xuống hầm, mỉm cười bảo - Nội quy của bọn ta không có khoản "giết người"! Thôi, các em nắm lấy, bọn ta kéo lên cho! Ba anh thanh niên đứng quanh đó liền bắt chước thủ lĩnh, chìa tay xuống chỗ bọn trẻ. Chẳng biết làm sao hơn, sau một thoáng ngập ngừng, bọn Quý ròm đành phải đưa tay nhờ đối thủ kéo lên khỏi hầm. Cho đến lúc này, bọn trẻ vẫn chưa xác định được bọn người đứng trước mặt thuộc hạng người nào trong xã phạm thì không ra tội phạm, mà người đàng hoàng thì chẳng ai lại hành tung bí mật, giấu giấu giếm giếm như Long đứng loay hoay bên miệng hầm, hai tay nắm chặt, phân vân không biết có nên quật ngã một vài người để cướp đường tháo chạy hay liếc chung quanh, thấy các chàng trai cô gái trông như sinh viên này ai nấy đều ung dung, vui vẻ và hiền lành, chẳng ai có vẻ gì sắp sửa treo cổ bọn nó lên xà nhà cả, vì vậy nó không quyết định được nên đối phó như thế nào cho hợp lẽ. - Thôi, các em lên nhà trên đi! - Anh chàng thủ lĩnh nói - Dù sao tìm được đến chỗ này trong một thời gian ngắn như thế cũng đã xuất sắc lắm rồi! Nói xong, anh quay mình đi người kia rùng rùng kéo trẻ khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng chậm chạp cất bước, bụng nghi hoặc và lo lắng. - Nhưng thỏa thuận với nhau là chỉ cử ba người dò tìm thôi, sao ở đây lại thừa ra một người? - Anh chàng thủ lĩnh đột ngột hỏi, chân vẫn không ngừng bước. Câu hỏi trổng trổng, không nhằm vào ai nhưng Quý ròm biết ngay là hỏi bọn liền khụt khịt mũi trỏ vào Mạnh, đáp bừa - À, thằng này là em bà con! Nó đi theo chơi! Anh chàng thủ lĩnh dường như định hỏi thêm gì đó nhưng đã kịp tới phòng khách, anh quay lại bọn Quý ròm, vẫy tay - Vào đây! Quang cảnh trong phòng khách khiến bọn trẻ sững toàn trái ngược với vẻ âm u, tàn tạ ở bên ngoài tòa nhà, cũng không giống chút gì với vẻ bụi bặm, ẩm mốc của những gian phòng cũ kỹ phía sau, phòng khách được bày biện thật trang nhà được lau chùi sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp và trên tường trang hoàng những tấm tranh sặc sỡ, vui cánh cửa khi nãy đóng kín bây giờ đã mở rộng giúp căn phòng thêm sáng sủa và thoáng đãng. Bức chạm một con chim hải âu đang xòa cánh treo ngay trên vách tường mé bức tường là một chiếc bàn dài bày la liệt các chai nước ngọt và các đĩa bánh trái. - Ngồi vào đây các em! Anh chàng thủ lĩnh chỉ tay vào dãy ghế dọc theo chiếc bàn, niềm nở mời. Những người chung quanh tự động ngồi xuống ghế, vui vẻ nói cười không chút khách sáo. Riêng bọn trẻ vẫn Long liếc Quý ròm - Sao mày?Ngồi không? - Tao cũng chẳng biết! - Quý ròm gãi đầu - Nói chung tao chả hiểu gì cả! Tiểu Long nhìn sang Hạnh - Sao đây Hạnh? Nhỏ Hạnh cắn môi - Hạnh đang đoán xem... - Ngồi đi các em! Đừng ngại!- Anh chàng thủ lĩnh lại lên tiếng - Dẫu sao các em cũng là những đại biểu ưu tú của nhóm Mèo Rừng, mặc dù anh không hiểu tại sao các anh bên đó lại cử đi những người nhỏ tuổi như vậy! Bọn trẻ lại ngơ ngác nhìn nhau. - Thưa anh... - Quý ròm ấp úng. - Ngồi đi đã! - Anh chàng thủ lĩnh khoát tay. Bọn trẻ đành nhăn nhó ngồi vừa chạm mông vào ghế, Quý ròm đã sốt ruột nhổm ngay dậy. - Anh ơi! - Nó gãi gãi cổ - Nhóm Mèo Rừng là nhóm gì vậy hở anh? Anh thủ lĩnh nheo mắt nghịch ngợm - Chà, câu hỏi mới hay làm sao! Chẳng lẽ đó không phải là tên của nhóm du khảo của các em hay sao? Tới phiên nhỏ Hạnh ngạc nhiên - Nhóm du khảo nào ạ? - Thì nhóm du khảo của Nhà văn hóa Thanh Niên thành phố Hồ Chí Minh chứ nhóm du khảo nào! Chẳng lẽ còn một nhóm du khảo nào nữa? Tiểu Long đưa tay quệt mũi - Như vậy là các anh nhầm rồi! Tụi em chẳng thuộc nhóm du khảo nào cả! Tụi em chỉ là những học sinh đi nghỉ mát thôi! Câu nói của Tiểu Long khiến những người chung quanh ồ thủ lĩnh nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ - Thế sao các em lại tìm được đến chỗ này? - Tụi em tình cờ nhìn thấy những câu thơ kỳ lạ trên vách chùa Phật nằm, thế là tụi em lần theo! - Nhỏ Hạnh chớp mắt giải thích, nó không quên đưa tay đẩy gọng kính đang trễ xuống trên sống mũi - Tụi em cứ nghĩ đây là âm mưu đen tối của một băng tội phạm nào đó! - Ha ha! - Một người bật cười - Những người anh em thật là giàu tưởng tượng! Nhỏ Hạnh đỏ mặt - Tại tụi em nhìn thấy hình vẽ con chim hải âu chứ bộ! - Mà những băng xã hội đen trong phim đều có những dấu hiệu đáng ngờ như thế! - Mạnh hùng hổ tiếp lời. Anh chàng thủ lĩnh mỉm cười - Hải Âu là tên của nhóm tụi anh! Mạnh liếm môi - Không phải là nhóm tội phạm chứ ạ? - Tất nhiên rồi! - Anh thủ lĩnh nhăn mặt - Nhóm Hải Âu tập hợp những hướng dẫn viên du lịch tình nguyện của Vũng Tàu, hầu hết là những sinh viên khoa Văn, khoa Sử Địa và khoa Ngoại ngữ đang theo học tại các trường đại học hoặc đã tốt lúc rảnh rỗi hoặc trong những dịp hè, nhóm tụi anh tình nguyện hướng dẫn du khách thăm các danh lam thắng cảnh nhằm giới thiệu những giá trị lịch sử và văn hóa của tỉnh nhà... - Thế còn những bức mật thư?- Quý ròm nóng nảy cắt ngang. - À, - Mắt anh thủ lĩnh sáng lên - đó là trò chơi tìm kho báu giữa nhóm tụi anh với nhóm du khảo Mèo đây hai năm nhân một cuộc gặp gỡ, nhóm Hải Âu kết nghĩa với nhóm Mèo bên thống nhất đặt làm một cái cúp bạc đánh dấu sự ra đời của tình hữu có một chiếc cúp nên nhóm nào cũng giành cuộc, hai bên thỏa thuận mỗi nhóm thay phiên nhau giữ cúp một sau, đến lượt nhóm nhóm kia muốn lấy được chiếc cúp phải qua được "trò chơi mật thư" do đối phương bố điểm xuất phát của trò chơi được quy định bắt đầu từ chùa Phật ngờ năm nay nhóm Mèo Rừng chưa lần ra được chỗ này thì các em lại bất ngờ tới trước... Đến đây thì bọn trẻ dần dần hiểu ra đầu đuôi câu cái miệng lập tức thở phào, nỗi lo lắng và nghi kỵ đè nặng tâm trí nãy giờ thoáng mắt đã bay biến đâu mất. - Nhưng còn tòa nhà này?- Mạnh thắc mắc - Các anh tìm ở đâu ra một "tòa lâu đài" ma quái khiến tụi em cứ sởn tóc gáy lên như thế? - Tòa nhà này trước đây bỏ như chủ nhân của nó đi vượt công ty ở thành phố Hồ Chí Minh xin thành phố Vũng Tàu cấp cho họ để họ làm nhà nghỉ cho công sau, công ty này làm ăn thua lỗ, họ không đưa công nhân đến đây, cũng chẳng có kinh phí tu lẽ họ định cứ để vậy chờ phát mại nên tòa nhà càng ngày càng tàn tạ, hoang đây, thành phố Vũng Tàu quyết định thu hồi lại những cơ sở vật chất không sử dụng hoặc sử dụng không hiệu là tòa nhà này được lấy lại và giao cho Đoàn thanh niên làm địa điểm sinh Hải Âu của tụi anh cũng chỉ mới tới đây quét dọn trong hai, ba ngày nay thôi, chưa đâu vào đâu cả... Anh chàng thủ lĩnh mới kể tới đó thì đằng trước nhà bỗng vang lên những tiếng chân thình thịch và nhoáng một cái, ba bóng người đã vọt vào như cơn lốc, kèm theo một tràng cười khoái trá - Rốt cuộc thì tụi này cũng lọt vào được "đầm rồng hang cọp"! Ha ha! Bọn trẻ đảo mắt trông ra, chợt sững người khi nhận ra ba người thanh niên hôm nọ. Ba người thanh niên cũng kịp phát hiện ra bọn Quý ròm đang ngồi lẫn giữa nhóm Hải thanh niên đứng dậy giữa xoáy cặp mắt sáng vào giữa bọn trẻ, tặc tặc lưỡi - Chà chà! Tưởng các cô cậu này là ai, té ra là người của nhóm Hải Âu cử đi theo dõi! Chơi vậy là phạm luật à nghen! Nghe vậy, bọn Quý ròm giật nảy người, biết rằng hành tung của bọn nó đã bị ba anh chàng "mèo rừng" này phát giác từ lâu. - Phong, Thành, Cường, ngồi xuống đi đã! - Anh chàng thủ lĩnh nhóm Hải Âu kêu tên từng người - Các bạn hiểu lầm rồi! Chính tụi này lúc đầu cũng tưởng các bạn trẻ này là người của các bạn đấy! - Các bạn đừng có kể chuyện cổ tích! Làm gì có sự hiểu lầm kỳ quặc như vậy được! - Ba người thanh niên vừa nói vừa nhanh nhẹn ngồi vào bàn. Anh chàng thủ lĩnh Hải Âu cười cười, không nói cho ba người kia ngồi đâu vào đấy, anh mới chậm rãi kể lại cuộc phiêu lưu ngẫu nhiên của bọn Quý ròm. - Ái chà chà! - Nghe xong câu chuyện, anh thanh niên mắt sáng buột miệng kêu lên - Nếu thế thì các bạn nhỏ này đúng là cứu tinh của bọn này rồi! Chính vì tưởng các bạn là người của nhóm Mèo Rừng, nhóm Hải Âu mới mở toang cửa thết tiệc, chứ nếu họ vẫn đóng cửa im ỉm, giả ma giả quỷ như lúc đầu khiến bọn này chột dạ đột nhập vào cửa sau, có khi bọn này lọt xuống hầm làm trò cười cho họ rồi! Anh thanh niên ngồi bên trái gật gù bật ngón tay lên - Dù sao cũng phải thừa nhận các em thông minh hơn bọn này một bậc! Các em đã ngồi ở đây cả buổi rồi mà bọn này bây giờ mới tới đích! - Chưa tới đích đâu! - Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu hắng giọng - Các bạn phải tìm ra chỗ giấu chiếc cúp thì mới gọi là tới đích! Ba anh thanh niên thuộc nhóm Mèo Rừng nghe vậy liền xô ghế đứng lên - Đã vậy thì bọn này phải tìm ra chiếc cúp trước! Tìm chưa ra thì dứt khoát không đụng đến đồ ăn thức uống trên bàn! Trước cặp mắt theo dõi của nhóm Hải Âu và bọn Quý ròm, ba người thanh niên đi từ góc nhà này đến góc nhà khác, láo liên tìm suốt mười lăm phút sục sạo, xộc vào cả các gian phòng phía sau, họ vẫn chẳng phát hiện được manh mối gì. Nhỏ Hạnh đột nhiên chỉ tay vào chân giá gỗ đặt bánh trên bàn, hỏi anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu - Chiếc cúp kia lớn bằng cái chân giá này không? Câu hỏi miệng của nhỏ Hạnh khiến những người trong nhóm Hải Âu giật thủ lĩnh vội nháy mắt ra hiệu cho nhỏ Hạnh nhưng đã thanh niên mắt sáng của nhóm Mèo Rừng rảo nhanh lại bàn và tươi cười thò tay nhấc chiếc đĩa gỗ đựng chiếc bánh bông lan ra khỏi giá. Hóa ra đó là một chân giá rỗn, bên trong lấp lánh quả cầu tròn gắn trên đầu chiếc cúp bạc. Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu thở dài - Lại cũng là các em! - Em đâu có biết các anh giấu chiếc cúp trong đó! - Nhỏ Hạnh áy náy phân trần. Anh thanh niên mắt sáng một tay nhấc chiếc cúp bạc lên, tay kia đẩy đĩa bánh bông lan tới trước mặt bọn Quý ròm, giọng hào hứng - "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" mà! Đừng trút phẫn nộ lên đầu các bạn nhỏ! Và đây là phần thưởng cho công lao của những người thông minh! Cùng lúc đó, hàng tràng pháo tay của nhóm Hải Âu vang lên - Đúng rồi, đúng rồi! Đây là công lao của các bạn nhỏ chứ không phải của nhóm Mèo Rừng! - Nhưng đó là những thành viên tương lai của nhóm Mèo Rừng! - Anh thanh niên mắt sáng khoa tay trên đầu - Tụi này sẽ kết nạp các em đây vào nhóm du khảo của Nhà văn hóa Thanh Niên! - Không dám Mèo Rừng đâu! - Nhóm Hải Âu phản kích - Các bạn nhỏ đây sẽ là thành viên của nhóm Hải Âu Vũng Tàu! - Nhóm Mèo Rừng! - Nhóm Hải Âu! Đúng lúc đó, Quý ròm đứng lên, miệng nhồm nhoàm bánh. - A, đại diện cho các bạn nhỏ đây rồi! - Cả hai nhóm đều reo lên - Sao, các em sẽ gia nhập nhóm nào, Mèo Rừng hay Hải Âu? - Tụi em không biết ạ! - Giọng Quý ròm bồn chồn - Tụi em sẽ quyết định sau! Bây giờ tụi em phải chạy ra bãi biển đã! - Làm gì vội thế?Các em đã kịp ăn uống gì với các anh chị đâu! Dạ, không được đâu ạ! - Miệng Quý ròm méo xệch - Tụi em bỏ quên quần áo đồ đạc ngoài bãi biển lâu lắm rồi! Bây giờ phải chạy ra xem sao! Câu nói của Quý ròm khiến ba đứa kia tái bọn liền hấp tấp đứng lên - Tụi em phải đi ạ! - Đúng rồi, tụi em phải đi! Rồi không đợi mọi người kịp níu kéo, bọn trẻ vội vã lao vụt ra cửa, bên tai còn văng vẳng những tiếng gọi với theo - Nhớ đấy! Các em là Mèo Rừng! - Đừng quên các em là Hải Âu đấy nhé! Tiểu Long vừa chạy vừa làu bàu - Hải Âu hay Mèo Rừng gì cũng được, miễn là hôm nay đừng hụt thêm một dịp tắm biển nữa! Mạnh động viên - Đừng lo! Sắp tới đích rồi! - Chưa tới đích đâu! - Quý ròm cười cười nhái giọng anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu - Các bạn phải tìm cho ra quần áo đồ đạc rồi dẫn bạn Tiểu Long đi "uống nước biển", sau đó dẫn bạn Hạnh đi ăn... hủ tiếu bò viên, lúc đó mới gọi là tới đích! Nói xong, nó co giò phóng lẹ, mặc tiếng gầm gừ của Tiểu Long và tiếng la oai oái của nhỏ Hạnh phía sau. TP HCM 1995
kinh van hoa tap 32